Bỏ mặc cho chết - Chương 0.1: Xác chết trong bồn nước

Biên tập: lucasta_dnpv412

---

"Khi có cảnh sát làm tổn hại đến người dân, họ sẽ làm xói mòn niềm tin của dân chúng vào cơ quan thực thi pháp luật. Điều đó khiến những cảnh sát tốt gặp nguy hiểm khi thực hiện công việc của mình." Mary Frances Berry


---

Trần Nhị có cảm giác mình đã nôn nhiều tới mức bao tử có thể trào ngược từ cuống họng ra khỏi miệng. Tại sao chưa có cảnh sát nào đến? Họ đã phải ngắt hết các đường ống dẫn nước được gần cả tiếng rồi, mọi hoạt động sinh hoạt đều phải tạm dừng mà còn không được đi ngủ.

Cảnh sát đang ở đâu?
Chẳng phải khi người dân báo án thì cảnh sát địa phương sẽ đến liền sao?

Bọn họ gọi cho cảnh sát lúc 2 giờ 30, bây giờ đã gần 4 giờ sáng. Sự chậm trễ của cảnh sát khiến bọn họ cảm thấy bản thân lố bịch khi đã báo án.

...

3 giờ 40 phút sáng.

Tạ Lâm, cảnh sát ở đội trọng án, đêm nay anh có việc nên phải ở khu phía Tây, từ chỗ anh đến chung cư Đại Phát chỉ mất năm phút lái xe, tuy vậy anh không muốn bước chân vào nơi này một chút nào. Thậm chí chỉ mỗi việc hít thở không khí ở nơi đó thôi cũng đã khiến anh thấy không thoải mái.

Không phải vì mức độ bẩn thỉu mà vì chính con người ở nơi này, hầu hết họ còn chưa học hết phổ thông, kiếm sống bằng đủ thứ nghề thậm chí lừa đảo, trộm cướp. Với Tạ Lâm, vài người còn bẩn tưởi hơn cả rác thải. Sự tồn tại của nơi là lý do cho việc nhiều người có ác cảm với Thất Long. Tạ Lâm là người sinh ra ở khu trung tâm nhưng đâu phải vì thế mà anh có định kiến với người ở Đại Phát? Anh thầm nghĩ. Trong một số trường hợp người nghèo không đáng thương. Do họ tự chọn cả thôi.

Tạ Lâm vứt điếu thuốc lá qua cửa xe, anh nhìn đồng hồ, ước chừng cô cảnh sát họ Bạch kia sắp đến. Cô ta là đội viên mới trong tổ. Trẻ người non dạ, cái duy nhất cô ta có cũng như bọn thanh thiên bây giờ chính là nhiệt huyết chứng minh bản thân mình tài giỏi. Nhưng đời không như là mơ. Chính những người lớn thực thụ sẽ dạy cho bọn họ hiểu điều đó.

Chiếc ô tô Changan rẻ tiền chạy đến gần, là xe của cô cảnh sát họ Bạch kia. Tạ Lâm bước xuống xe, tự kéo lại áo khoác.

"Cô tới trễ thế?" Tạ Lâm nói.
Bạch Thời Vấn khẽ nhướng mày, "kẹt xe."

Kẹt xe lúc 4 giờ sáng? Cô ta rõ ràng muốn chống đối anh. Tạ Lâm nhịn xuống cảm giác không vui. Bọn trẻ ranh thì luôn như thế.

"Anh tới cũng cả tiếng rồi tại sao không chủ động lên hiện trường?" Bạch Thời Vấn hỏi. Ánh mắt cô nhìn tàn thuốc rơi cạnh xe của Tạ Lâm rồi hướng thằng về đối phương. Tàn thuốc nhiều như thế chứng tỏ đã đến từ rất lâu rồi.

"Tôi đang đợi cô." Tạ Lâm nói, anh muốn Bạch Thời Vấn hiểu chính cô đến trễ. Mà Bạch Thời Vấn trước lời này chỉ nhướng nhẹ mày.

"Thế à?" Cô đáp gọn, không có dấu hiệu muốn tiếp tục câu chuyện. Bạch Thời Vấn cứ thế bước vào chung cư. Dường như không quan tâm đến Tạ Lâm, khiến anh có chút ngơ ngác, phải rồi, dù gì cô ta cũng đang cậy vào chức vụ cao hơn anh. Chỉ là một đứa nhóc đang cố ra vẻ ta đây.

Tạ Lâm thở hắt ra một hơi, anh đi theo Bạch Thời Vấn.

Vừa đặt chân vào chung cư Đại Phát đã khiến Tạ Lâm phải khịt mũi, những bức tường đã bong tróc, màu sơn xuống màu vì độ ẩm, thậm chí có những mảng nấm xanh bám đầy trên tường, phân chuột đầy ở các kẽ, các vết nứt. Sự hôi hám nồng nặc như thế này chắc chắn sẽ khiến bộ quần áo anh mặc ám mùi mất thôi. Tạ Lâm đưa tay vào túi áo, tìm đến khẩu trang mà đeo lên.
Họ có thể nghe được tiếng lũ chuột chạy, có thể có người sống được ở nơi rách nát này sao?

"Hai người là cảnh sát đúng không?" Một người đoán chừng 50 tuổi đang đứng cạnh thang máy lên tiếng.

Bạch Thời Vấn chủ động tiến đến. "Phải, chú là người báo án?"
Người đàn ông gật đầu, ông ấn nút gọi thang máy, vừa tranh thủ trả lời: "Tôi là Lưu Từ, bảo vệ của nơi này."

"Nơi này cũng có bảo vệ sao?" Tạ Lâm không nhịn được lên tiếng hỏi.
"Tất nhiên, cũng cần có người kiểm tra hiện thống điện hay giúp người dân ở đây sửa khóa nhà mà." Lưu Từ vẫn nhẹ nhàng giải thích bất chấp thái độ không tôn trọng từ Tạ Lâm.

"Chú Lưu, tôi nhận được báo cáo có thi thể trên sân thượng?" Bạch Thời Vấn gạt phăng đi cuộc trò chuyện vô nghĩa của Tạ Lâm. Lúc này thang máy cũng vừa tới, đó là dạng thang lưới, đã rất cũ rồi. Mỗi lần hoạt động sẽ có âm thanh ròng rọc ồn ào phát ra. Cả ba người bước vào thang máy, chú Lưu thở hắt ra một hơi rồi nói:
"Tôi không biết nói thế nào... thi thể đúng là ở sân thượng nhưng được tìm thấy trong..." Nói đến đây chú Lưu dừng lại, ông khẽ rùng mình.

Tạ Lâm không đủ kiên nhẫn, anh hối thúc: "Trong? là trong cái gì?"

"Bồn chứa nước." Chú Lưu nói.

[...]

Sân thượng lúc 4 giờ sáng thật sự rất lạnh, sương lạnh lại còn thêm gió nhưng cũng không ngăn được sự tò mò của cư dân nơi đây. Họ trò chuyện liên tục mà nội dung của cuộc trò chuyện thì chỉ xoay quanh hiện trường vụ án.

Bạch Thời Vấn theo chú Lưu đến hiện trường. Trong thang máy chú Lưu đã kể sơ về tình hình, một thanh niên tên Trần Nhị uống phải nước có mùi tanh tưởi từ vòi. Vài người khác cũng bị, thế là họ cùng nhau đi lên sân thượng, nơi bồn nước lớn được lắp đặt để kiểm tra.

Sau một hồi cố sức vặn nắp bồn họ đã phát hiện một thi thể người.

Cô bây giờ chỉ muốn nhanh chóng đến sân thượng bởi lẽ họ đã quá chậm trễ trong việc bảo vệ hiện trường. Theo luật khi báo án, cảnh sát ở địa phương phải đến đầu tiên nhằm bảo vệ hiện trường. Sau đó dựa vào mức độ nghiêm trọng mà các đội khác sẽ được huy động. Đội trọng án, pháp y,...

Nhưng đã gần một tiếng trừ hai người họ ra thì chẳng có cảnh sát địa phương nào đến.

Thang máy đã đến sân thượng, Bạch Thời Vấn, Tạ Lâm cùng chú Lưu tiến vào.

Đập vào mắt cô là 4 bồn nước kim loại lớn, dạng đứng hình ống trụ. Dung tích mỗi bồn chứa 2000 lít, tính luôn phần chân kê thì ước chừng cao đến ba mét rưỡi. Bên hông mỗi chiếc bồn đều có thang sắt hàn chết vào dùng để vệ sinh bồn.

Bạch Thời Vấn quan sát, nắp một chiếc bồn đã được tháo gỡ sang một bên. Đoán chừng thi thể nằm trong đó.

Tạ Lâm đeo khẩu trang nhưng vẫn ngửi rõ mùi xác chết trong không khí. Trong lòng anh càng lúc càng chán ghét. Mùi của bọn nghèo khổ thì đến khi chết cũng thật kinh tởm.

"Anh Tạ, tiến hành khoanh vùng hiện trường." Bạch Thời Vấn lên tiếng, cô càng muốn đẩy nhanh điều tra thì Tạ Lâm lại chỉ muốn kết thúc sớm. Nhưng nói về cấp bậc cô là Trung sĩ trong đội. Chỉ sau đội trưởng một bậc. Tạ Lâm là cấp dưới của cô. Vẫn phải nghe lệnh cô ta mà làm việc.

"Rõ." Tạ Lâm đáp gọn, trông anh ta thật uể oải, dường như còn mệt mỏi hơn cả người đang bị thương ở lưng là Bạch Thời Vấn.

"Người này là Trần Nhị, người đầu tiên mở nắp bồn và thấy xác chết." chú Lưu nói, dẫn Trần Nhị đến trước mặt Bạch Thời Vấn.

"Chào anh Trần, cho tôi hỏi, mọi người có xả nước hay tác động gì đến hiện trường không?" Bạch Thời Vấn hỏi. Cô lấy sổ tay từ túi áo ra ghi chép.

Trần Nhị rất mệt, đã đợi cảnh sát cả tiếng đồng hồ bây giờ còn bị hỏi cung?
"Không có, chúng tôi còn chủ động khóa van nước kia kìa. Cảnh sát các người đừng nói như thể chúng tôi là kẻ ngu."

Tạ Lâm đứng bên cạnh lớn tiếng đáp lại
"Lũ các người tự ý xới tung hiện trường lên, các người muốn che giấu điều gì?"

"Này, đừng tưởng cảnh sát là muốn nói gì cũng được." Trần Nhị quát, vài người dân trên sân thượng cũng tham gia, buông lời chống trả.

Tạ Lâm nhếch môi. Trong mắt anh họ chỉ là lũ chuột mà thôi.

"Có tin tôi bắt hết về đồn không?" Tạ Lâm lớn tiếng nói.

Bắt người vô cớ sao? Lời nói này khiến cư dân Đại Phát dâng trào lên cảm giác bị xem thường. Đổ thêm dầu vào lửa, may mắn Bạch Thời Vấn lập tức xoa dịu tình hình.

"Tạ Lâm, anh bớt nói vài câu." Bạch Thời Vấn ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về người đồng nghiệp của mình.

"Tôi là Trung sĩ thuộc đội trọng án, sẽ không có bất kỳ bắt giữ nào mà chưa điều tra rõ ràng." Bạch Thời Vấn rõ ràng từng lời.

Trần Nhị vẫn chưa hết giận, anh quát lên: "Lũ khốn nạn."

Bạch Thời Vấn trước thái độ này vẫn rất bình tĩnh. Thực ra cô hiểu rất rõ vì sao người dân nổi giận như thế.


"Xin lỗi vì đáng lẽ cảnh sát chúng tôi phải đến sớm hơn nhưng đến muộn như vầy đành phải làm phiền mọi người nói rõ hiện trường ban đầu." Bạch Thời Vấn từ tốn giải thích.

Lời lẽ nhẹ nhàng cũng khiến Trần Nhị vơi đi cơn giận trong lòng. Anh chưa bao giờ nghe cảnh sát nói hai từ "xin lỗi" cả.

"Trừ việc vặn nắp bồn nước ra chúng tôi không đụng gì cả. Người chết còn nguyên bên trong đó. Cô có thể tự xem." Trần Nhị nói. Lúc lên đây anh cứ nghĩ có ai bỏ xác động vật vào chơi xấu họ. Lúc trước cũng từng xảy ra một lần. Chứ chưa bao giờ nghĩ sẽ là xác người. Bọn họ bình thường kiếm sống bằng trộm cắp lừa đảo nhưng không bao giờ dính dáng gì đến giết người cả. Lần đầu tiên thấy xác chết mà còn uống phải nguồn nước như thế. Điều này khiến Trần Nhị muốn ngất đến nơi.

Tạ Lâm lúc này đã dùng băng keo vàng phong tỏa xong hiện trường. Anh đứng dựa vào tường ngáp dài một cái. Anh muốn xem cô bé tuổi 25 này có thể làm được gì.

Bạch Thời Vấn tự mình leo lên thang ở bồn nước. Càng trèo lên càng nhận ra rõ mùi xác chết đang phân hủy. Khi đã leo đến miệng của bồn nước, Bạch Thời Vấn bị tấn công bởi mùi thối. Nó xộc thẳng vào tận não cô, dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng vẫn khiến cô cảm thấy choáng váng. Hẳn là do thiếu máu... Một tay cầm đèn pin một tay che mũi.

Cô trông thấy một xác người mà lớp da thịt bên ngoài đã mục rữa quá mức. Người này có mặc quần áo, nước bên trong bồn còn rất nhiều. Cần phải xả nước để kiểm tra có vật dụng hay bằng chứng gì đang chìm bên dưới.

Tuy vậy nước cũng là một thứ thuộc về hiện trường. Cần phải lấy mẫu, xét nghiệm bởi pháp y.


Nhưng vấn đề là... Pháp y tại sao còn chưa đến?

---

Đăng nhận xét

Cookie Consent
We serve cookies on this site to analyze traffic, remember your preferences, and optimize your experience.
Oops!
It seems there is something wrong with your internet connection. Please connect to the internet and start browsing again.
Site is Blocked
Sorry! This site is not available in your country.