[BHTT] Ám Thị - Chương 24: lời hứa (SM)



Warning: có Sm + toys. Không thích bạn có thể lướt qua. Mình nói trước là SM không dễ nuốt. Vì nhận ra hai người này chỉ có thể dùng giường sự nói ra lời trong lòng. Nên lần này không thể cắt như lần trước.

------

"Chúng ta không ham muốn gì bằng ham muốn những thứ không có được." 
-Publilius Syrus

------

Sáu giờ chiều...

Tần Y Lạc từ thang máy bước ra, vẫn mặc trên người chiếc áo choàng cổ điển, mang thêm đôi giày cao gót. Tần Y Lạc mỗi bước chân lại tạo ra phong thái đĩnh đạc, tự tin của mình. Hành lang lót đá cẩm thạch của chung cư vắng lặng, chỉ có mỗi tiếng bước chân của Tần Y Lạc.

Cánh cửa thang máy lần nữa mở ra, là Mạc Kỳ Yến.

Tần Y Lạc không xoay người, cô tiếp tục tiến về cánh cửa nhà mình.

Mạc Kỳ Yến nhíu mày nhìn bóng lưng người trước mặt, Tần Y Lạc luôn tạo ra dáng vẻ cô độc như vậy. Khiến cô thật muốn ôm lấy, nhưng cứ nghĩ đến cảm giác không rõ ràng, thậm chí là quỷ dị của Tần Y Lạc. Khiến cô tự dặn mình không được làm gì.

Tần Y Lạc xoay người, ánh mắt thẳng thừng nhìn Mạc Kỳ Yến.

Hành động đột ngột này của Tần Y Lạc khiến Mạc Kỳ Yến thoáng giật mình. Hai người yên lặng nhìn nhau, trong ánh chiều tà, màu sắc ảm đạm phủ lên cả hai.

Tần Y Lạc tự siết chặt tay, có những thứ nên dứt khoát thì hơn. Tần Y Lạc lần nữa xoay lưng bước đi, Mạc Kỳ Yến theo phản xạ nắm lấy cổ tay cô.

Chết tiệt thật, vẫn là không thể ngăn cản bản thân.

Mạc Kỳ Yến thầm nghĩ.

Tần Y Lạc có chút bất ngờ.

Mạc Kỳ Yến không buông tay Tần Y Lạc. Cô cất giọng rất khẽ:
"Tôi ghét ai xoay lưng bỏ đi!"

Tần Y Lạc im lặng, cô không biết đáp thế nào. Nhưng cô nhìn ra sự hỗn độn trong ánh mắt Mạc Kỳ Yến. Tựa như đã từng mất mát, từng yêu, từng bị phản bội.
Một người thông minh sẽ đi kèm với tự tin, đả kích lớn nhất với họ chính là bị phản bội.

Tần Y Lạc thả hơi dài.

"Mạc cảnh quan... cô đang điều tra tôi phải không?"
Tần Y Lạc hỏi, khóe môi tạo thành nụ cười.

Mạc Kỳ Yến thu hồi tay mình. Cô thật sự không hiểu nổi Tần Y Lạc. Sao cứ thích cười như vậy?

Nhưng đột nhiên, chính Mạc Kỳ Yến cũng muốn bật cười. Cô nhìn ra một điều khá thú vị:
"Bác sĩ Tần, cô vốn đã yêu tôi. Đúng không?"

Mạc Kỳ Yến khẳng định nói.

Tần Y Lạc có chút bất ngờ. Mạc cảnh quan này lấy đâu ra loại suy nghĩ đó vậy.

Tần Y Lạc khoanh tay, dựa vai vào tường. Cất giọng đáp lời:
"Mạc cảnh quan, cô tự tin thái quá nên nghĩ rằng ai cũng thích cô à?"

Trước lời châm chọc của Tần Y Lạc, Mạc Kỳ Yến càng vui vẻ. Trong mắt Mạc Kỳ Yến, sự im lặng của Tần Y Lạc mới khiến cô lo lắng. Đối phương cùng cô đối đáp lại tạo ra sự thoải mái hơn.

Mạc Kỳ Yến tiến gần Tần Y Lạc. Cô lên tiếng:
"Nếu cô không thích tôi, dựa vào tính cách trở mặt nhanh như gió của cô. Đã cự tuyệt tôi thẳng thừng từ lâu."

Tần Y Lạc nhìn Mạc Kỳ Yến. Trở mặt nhanh như gió? Đây là ý gì? Bất quá Mạc Kỳ Yến nói đúng. Nếu cô chán ghét đối phương. Sẽ tuyệt đối không đứng cùng Mạc Kỳ Yến ở đây trò chuyện.

Mạc Kỳ Yến nhìn ra lời nói đã tác động đến Tần Y Lạc, liền có chút đắc ý.

Cô tiến gần Tần Y Lạc một bước. Tiếp tục nói:
"Bác sĩ Tần, tôi thật sự rất yêu cô. Nên cô có thể thẳng thắn với tôi một chuyện không?" Mạc Kỳ Yến ôn nhu nói, nhưng gương mặt đã đanh lại.

Tình yêu là thứ không thể ngăn được. Mạc Kỳ Yến đã yêu, cô không thể tự dừng lại được... chỉ có điều, tình yêu lớn hay lý tưởng lớn hơn?

Tần Y Lạc hết chín phần đã đoán ra Mạc Kỳ Yến muốn hỏi gì.

Có phải cô đã giết Hầu Cường và gián tiếp giết Quyên Nhi và Hầu Dực?

Chính là câu hỏi này.
Tần Y Lạc không còn cười nữa, cô nghiêng đầu. Đôi mắt đen thăm thẳm như một bờ biển trong đêm.

Cô nói rất nhỏ, nhưng từng lời điềm tĩnh vô cùng:

"Nếu có một ngày tôi bị bắt, tôi mong người cảnh sát bắt tôi sẽ là cô."

Mạc Kỳ Yến thoạt đầu kinh ngạc nhưng rất nhanh lại cười. Ngón tay khẽ luồn vào tóc đối phương.

"Tôi hứa với em, em là người yêu của tôi. Chỉ có tôi được phép còng tay em."

Mạc Kỳ Yến nói, nửa câu đầu rất nghiêm túc. Nhưng đến đoạn còng tay lại thoáng cười gian tà.
Đầu óc Mạc cảnh quan đang nghĩ đến một loại còng tay khác...

Tần Y Lạc im lặng.
Người này vì lẽ gì sinh lực luôn quá dồi dào, đến mức lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đó.

Mạc Kỳ Yến nhận ra mối quan hệ của bọn họ rất lạ. Tần Y Lạc tuy rằng hay im lặng, nhưng khi nãy rõ ràng đã ngầm ý nói mình là hung thủ.
Bọn họ vừa thẳng thắn vừa tự che giấu nhau.
Là che giấu, không phải nói dối. Có những thứ cả hai để ở tầng sâu nhất trong lòng. Chỉ không nói ra nhưng tuyệt đối không buông lời dối trá.

Mạc Kỳ Yến tiến gần hơn, áp sát Tần Y Lạc. Đặt môi mình lên môi đối phương. Tần Y Lạc vô thức dùng tay đẩy Mạc Kỳ Yến ra. Đầu cúi xuống né đi ánh nhìn của Mạc Kỳ Yến.

"Tại sao lại yêu tôi? Kể cả khi tôi... dơ bẩn như vậy..."

Tần Y Lạc nói, lời càng về cuối càng nhỏ dần. Cô cúi mặt, né đi ánh mắt Mạc Kỳ Yến.

Mạc Kỳ Yến nắm lấy tay Tần Y Lạc, khẽ hôn vào tay.
"Dơ bẩn? Tôi không muốn nghe lời này từ em. Nếu em còn nhắc lại tôi sẽ phạt đòn em ngay lúc này!"

Mạc Kỳ Yến nói, giọng như một chủ nhân. Trong quan hệ giường chiếu của họ. Mạc Kỳ Yến chính là chủ nhân, Tần Y Lạc là nô lệ. Chỉ là chưa bao giờ ở ngoài giường sự thể hiện như thế.
Đây là lần đầu tiên.

Tần Y Lạc nhìn Mạc Kỳ Yến, bỗng nhiên cô không biết phải nói gì. Phản ứng của Mạc Kỳ Yến ngoài dự đoán.
Gương mặt Mạc Kỳ Yến rõ ràng đang tức giận...

Giận cô?

Mạc Kỳ Yến hít một hơi sâu rồi thở hắt ra.

Cô lạnh giọng lên tiếng:
"Đi theo tôi!"

Tần Y Lạc nhận ra, xu hướng tính dục phục tùng của bản thân đang trỗi dậy. Một trạng thái tâm lý khao khát bị hành hạ đang dần chiếm lấy cô.

Luôn là như vậy, Mạc Kỳ Yến luôn khiến cô dấy lên ham muốn.

Mạc Kỳ Yến dùng thẻ mở cửa. Cô đứng qua bên để Tần Y Lạc bước vào.

Chân Tần Y Lạc như bị ma nhập, cứ thế bước vào.

Mạc Kỳ Yến đóng cửa. Tiếng động này khiến Tần Y Lạc có chút hồi hộp, bây giờ không thể quay đầu.

Mạc Kỳ Yến tiến vào phòng ngủ. Cô ngồi trên giường. Lạnh giọng ra lệnh:
"Cởi quần áo ra rồi quỳ xuống!"

Tần Y Lạc im lặng, có chút chần chừ.

Mạc Kỳ Yến thiếu kiên nhẫn:
"Đừng trái lời tôi!"

Lời này quả nhiên có tác dụng, Tần Y Lạc lập tức mang trang phục trên người, không chừa thứ gì cởi xuống. Rồi đi đến trước mặt Mạc Kỳ Yền quỳ xuống.

Mạc Kỳ Yến tà ác nhìn cô.

Cảm giác nhìn một nữ nhân ngạo kiều, cực độ thông minh đang quỳ dưới chân mình. Thật tạo ra một phong vị uy quyền.

Mạc Kỳ Yến chạm vào mặt Tần Y Lạc, khẽ vuốt dọc theo đường nét đôi môi.

Cô lấy chiếc còng trong người, mang tay Tấn Y Lạc còng sau lưng.

Tần Y Lạc không phản kháng. Cô biết cơ thể mình chờ đợi điều này. Chờ đợi để được trừng phạt.

Mạc Kỳ Yến để mặc Tần Y Lạc quỳ trên sàn lạnh, cô tiến ra ngoài tìm chai rượu vang. Kèm một chiếc ly, đặc điểm của chai rượu này là có chiếc cổ chai khá dài.

Cô vào lại phòng, hài lòng khi thấy Tần Y Lạc vẫn ngoan ngoãn quỳ thẳng người trong phòng.

Mạc Kỳ Yến đặt chai và ly lên tủ đầu giường. Mang quần dài lẫn quần lót của bản thân cởi xuống.

Bộ phận tư mật nhanh chóng lộ ra. Tần Y Lạc say mê quan sát, cơ thể Mạc Kỳ Yến khi phóng túng quả thật dụ hoặc. Làn da của cảnh sát đương nhiên không quá trắng, có màu tựa như nắng nhẹ. Đùi có vài vết sẹo càng tăng thêm dục vọng.

Mạc Kỳ Yến ngồi lên giường. Tự tách chân mình ra, hướng về Tần Y Lạc ra lệnh:
"Liếm đi!"

Tần Y Lạc hiểu ý, đầu gối duy chuyển đến đóa hoa đang ẩn mình kia. Đầu vùi vào hai chân Mạc Kỳ Yến. Cô khẽ chạm lưỡi vào, rồi bắt đầu liếm.

Mùi vị nơi đây rất phong tình, khoa học nói rằng với người yêu, đối phương sẽ thích mùi vị nơi đây hơn cả nước hoa. Tần Y Lạc chính là như vậy. Cô thích mùi vị của Mạc Kỳ Yến.

Cho dù cô không thừa nhận nhưng cơ thể cô thì có, dục vọng của cô đã bán đứng cô.

Mạc Kỳ Yến mỉm cười hài lòng.

Nếu biết dùng lưỡi, thì lưỡi còn tạo ra khoái cảm hơn cả ngón tay.

Mạc Kỳ Yến dần cảm thấy nhục cảm tăng lên. Tay vô thức luồn vào tóc đối phương, ấn đầu Tần Y Lạc sát vào nơi tư mật.
Tần Y Lạc rất thích, cô cảm thấy lưỡi mình không muốn rời nơi đây. Mà cứ muốn đi thật sâu vào bên trong
Đóa hoa bên dưới đã nở rộ.

Mạc Kỳ Yến đột ngột nắm tóc Tần Y Lạc giật ra sau. Buộc Tần Y Lạc ly khai khỏi đóa hoa.

Cô đanh giọng hỏi:
"Có phải em cố tình mang chuyện Diệp Mẫn tự sát kể cho tôi nghe?"

Tần Y Lạc kinh ngạc, cô không nghĩ Mạc Kỳ Yến đã nhận ra. Thật sự Mạc Kỳ Yến không hoàn toàn khẳng định. Chính vì vậy cô muốn hỏi cho ra lẽ.

Tần Y Lạc mặt đang ửng hồng, khóe môi còn vương chút tơ mật. Dáng vẻ phong tình vạn chủng.
Cô trả lời trong hơi thở khó nhọc:
"Đúng vậy, tôi cố ý!"

Mạc Kỳ Yến cười lạnh. Tuy rằng đã lường trước nhưng vẫn thấy tim thắt lại. Cô vung tay định tát, Tần Y Lạc nhắm mắt đón nhận. Nhưng cuối cùng tay Mạc Kỳ Yến vẫn dừng lại trên không. Chỉ là hù dọa, Mạc Kỳ Yến nở nụ cười thích thú với hành động của Tần Y Lạc. Xem ra, đối phương đang thật sự chịu tội.

Mạc Kỳ Yến mở chai rượu. Rót vào ly, vừa nhìn chất lỏng chảy ra vừa nói:

"Y Lạc! Em không ngoan. Hôm nay em đáng bị phạt!"

Mạc Kỳ Yến một lần uống hết rượu trong ly.
Sau đó hướng về Tần Y Lạc. Đẩy cô ngã xuống thảm.
Rất nhanh mang cổ chai rượu đẩy vào nơi đó.

Tần Y Lạc theo quán tính cố khép chân, Mạc Kỳ Yến nhanh hơn, ngồi giữa hai chân của Tần Y Lạc. Bàn tay thô bạo đẩy nhanh chai rượu.

Chất rượu vang có độ cồn rất ít, nhưng cũng khiến nơi đó nóng rát.
Tần Y Lạc lắc đầu.

"Nóng quá... lấy ra... chậm lại..."

Mạc Kỳ Yến tỏ ý không vui. Cô nhặt quần lót của chính Tần Y Lạc, nhét vào miệng đối phương. Khiến tiếng nói chỉ còn là tiếng rên không rõ lời.

Tần Y Lạc cảm thấy Mạc Kỳ Yến đang trút giận lên mình. Không sai, cô ấy là đang trút giận...
Tần Y Lạc ngừng giãy dụa. Thật tâm cô biết bản thân đã sai. Cô đã lợi dụng Mạc Kỳ Yến. Nếu đây là sự trừng phạt, cô chấp nhận.

Nếu hình phạt này khiến Mạc Kỳ Yến vui.
Cô chấp nhận.

Trái lại, Mạc Kỳ Yến không giảm lực. Càng thô bạo hơn.
Cổ chai rượu rất dài, lại không mềm mại. Cứ thế thọc sâu vào bên trong.
Tần Y Lạc cắn răng chịu đựng. Bàn tay nắm chặt lại.

Mật đạo tiết dịch bao nhiêu điều bị cồn đánh tan ra ngoài.

Không có khoái cảm, chỉ có đau đớn.

Tần Y Lạc cả thân người đổ đầy mồ hôi.

Không biết trải qua bao lâu, Mạc Kỳ Yến đã dừng lại. Cô gỡ đi chiếc quần lót trong miệng Tần Y Lạc.

Nhưng chai rượu vẫn không rút ra, cứ để như thế.

"Xin lỗi!"

Tần Y Lạc nói.

Bạo lực chính là dấu hiệu của tổn thương, cô nhận ra mình đã làm tổn thương Mạc Kỳ Yến... và bây giờ cô đang gánh chịu thứ do chính bản thân tạo ra.

Mạc Kỳ Yến mỉm cười, đã bớt đi vài phần lạnh lùng. Cô đặt môi mình hôn lấy Tần Y Lạc.
Nụ hôn mãnh liệt nhưng chóng vánh.

"Nếu xin lỗi có tác dụng thì trên đời không cần cảnh sát!"
Mạc Kỳ Yến nói, nhưng có ý cười nhiều hơn trước. Mười phần đã vơi hết bảy phần tức giận.

Tần Y Lạc còn chưa kịp mở lời lần nữa đã bị nhét quần lót vào miệng.

Mạc Kỳ Yến rút chai rượu ra, mang Tần Y Lạc đặt lên ghế.

Tần Y Lạc ra sức vùng vẫy. Cô thật chịu không nổi nữa, nơi đó đang rất đau rát.

Mạc Kỳ Yến dễ dàng khống chế Tần Y Lạc, với cơ thể quá gầy lại thêm đôi tay đang bị còng. Tần Y Lạc rõ ràng không thể làm gì.

Mạc Kỳ Yến dùng dây thừng, trói hai chân Tần Y Lạc vào hai chân ghế. Buộc chân phải mở rộng.
Mở tủ, lấy chiếc kẹp bằng nhựa.

Tần Y Lạc trông thấy chiếc kẹp này kịch liệt lắc đầu. Cô biết Mạc Kỳ Yến lại dùng chiếc kẹp đó kẹp vào đỉnh ngực cô. Nỗi đau này rất đau, truyền từ ngực thấu đến não.

Mạc Kỳ Yến không có dấu hiệu dừng. Cô dùng ngón tay, se phần nhủ hoa của đối phương rồi kẹp vào.

"Khi em bước vào cánh cửa này, em đã chấp nhận chịu phạt. Và không phải hình phạt nào cũng cho em khoái cảm đâu."
Mạc Kỳ Yến nói.

Tần Y Lạc im lặng, gật đầu.

Mạc Kỳ Yến mỉm cười hài lòng. Cô mở hộc tủ. Lần nữa lấy ra một vật.

Tần Y Lạc hít sâu. Mạc Kỳ Yến đúng là động vật nhỏ mọn. Đang muốn khiến cô ngất đi mới chịu.

Mạc Kỳ Yến lấy ra là một vật bằng nhựa, lớn hơn quả trứng cút một chút. Phần đầu có dây điều khiển.

Loại này thường người ta chỉ dùng một đến hai. Nhưng Mạc Kỳ Yến đang cầm đến bốn quả.

Tần Y Lạc cảm thấy cơ thể mình đang căng lên. Vừa mong chờ vừa lo sợ.

Mạc Kỳ Yến dùng tay xoa vào hoa hạch của Tần Y Lạc, khiến nơi đó ẩm ướt. Cô đã nguôi giận, không còn ý khiến đối phương phải đau đớn thống khổ.

Khi cảm thấy đã đủ. Mạc Kỳ Yến đút từng quả trứng nhựa vào. Hoa hạch khẽ co giật khi tiếp nhận dị vật. Cứ thế bốn quả thay nhau đi thật sâu vào trong.

Chỉ còn phần dây điều khiển đưa ra ngoài. Mạc Kỳ Yến khóe môi tạo thành nụ cười. Cô vặn công tắc ở mức mạnh nhất hết bốn quả.

Tần Y Lạc lập tức có phản ứng. Bên trong đang có dị vật điên cuồng quấy động. Cô muốn khép chân lại nhưng không được. Miệng không ngừng phát ra tiếng rên.
Dục vọng khi bị kích thích quá độ sẽ sinh ra phản kháng. Tần Y Lạc bây giờ chính là như vậy.

Mạc Kỳ Yến mặc kệ biểu tình của Tần Y Lạc.
Cô vui vẻ nói:
"Tôi nấu bửa tối cho cả hai. Em ngồi chờ một chút nhé!"

Tần Y Lạc giật mình. Không phải là định bỏ cô ở đây đến khi nấu ăn xong chứ?
Cô ra sức lắc đầu. Kêu Mạc Kỳ Yến đừng làm vậy. Nhưng tất cả đều vô dụng.

Mạc Kỳ Yến vui vẻ bước ra ngoài. Tiến đến nhà bếp. Một ngày như thế này nên ăn bít tết chăng?

Mạc Kỳ Yến vui vẻ là vậy nhưng cô đã nhận ra một điều. Đó là cô yêu nữ nhân kia đến mức, chấp nhận bản thân bị lợi dụng.

Ở gần Tần Y Lạc không an toàn nhưng Mạc Kỳ Yến chấp nhận.

Lý tưởng và tình yêu. Hay nói rõ hơn là thứ công lý mà Mạc Kỳ Yến theo đuổi... không thể mãnh liệt bằng tình yêu.

Chừng 45 phút sau, Mạc Kỳ Yến về lại phòng.

Tần Y Lạc sắp ngất đến nơi. Không biết đã trải qua cao triều mấy lần. Chỉ thấy bên dưới một mảnh nước tình phủ đầy.

Mạc Kỳ Yến lấy dị vật ra. Mở trói, mở khóa còng. Tần Y Lạc liền đổ sập lên vai cô.

Mạc Kỳ Yến xoa lưng Tần Y Lạc.

"Tôi thay em lau người, rồi ra ăn với tôi."
Mạc Kỳ Yến ôn nhu nói. Tần Y Lạc gật đầu.

"Kỳ Yến... xin lỗi..."
Tần Y Lạc mệt nhọc nói.

Mạc Kỳ Yến xoa lưng cô. Dùng hai tay ẵm đối phương, đặt lên giường. Dùng khăn lau người cho Tần Y Lạc.

Sự dịu dàng khiến Tần Y Lạc rơi vào giấc ngủ.

Mạc Kỳ Yến không đánh thức cô, càng nhẹ nhàng lau cơ thể cho đối phương. Lúc này đến cổ tay trái, Mạc Kỳ Yến chợt thấy một vết sẹo, rất mờ. Nếu không phải vì có ánh đèn sáng ngay bên cạnh, cô tuyệt đối không nhận ra.

Vết sẹo đã dùng kỹ thuật y học làm mờ. Nhưng có thể hình dung đây là vết cắt rất sâu.
Người tạo ra vết thương này cực độ muốn giết chết bản thân.

Tần Y Lạc từng tự tử...

Chợt câu nói lúc nãy của Tần Y Lạc vang lên.
Dơ bẩn
Tim Mạc Kỳ Yến thắt lại. Cô khẽ hôn vào cổ tay Tần Y Lạc. Rồi đắp chăn cho đối phương, tự mình bước ra ngoài.

Cô ngồi vào ghế, bắt đầu đọc cuốn sách Tần Y Lạc đưa cho. Cuốn Bà Dalloway của Virginia Woolf.

Tình yêu hay công lý quan trọng hơn?
Cô đã không tin vào công lý từ lâu. Cô thà chọn mù quáng vì tình yêu.
--
Chương 25: đấu khẩu

2 nhận xét

  1. Tui không nói là tui thích mấy chương như vầy đâu
  2. Cảm ơn au
Cookie Consent
We serve cookies on this site to analyze traffic, remember your preferences, and optimize your experience.
Oops!
It seems there is something wrong with your internet connection. Please connect to the internet and start browsing again.
Site is Blocked
Sorry! This site is not available in your country.