[BHTT] Ám Thị - Chương 17: Thánh nhân bất đắc dĩ nhi dụng chi.
Ám thị chương 17
"Điều duy nhất trong cái thế giới ti tiện này mà tôi muốn là tình yêu của nàng, nếu bị từ chối, tôi không còn muốn tình yêu của ai khác." -Sadegh Hedayat
---
Sáng hôm nay, bầu trời thành phố Cửu Thành vẫn nóng bức. Cả đêm dài dường như không làm hạ đi nhiệt độ là bao nhiêu.
Thuần Dương Thần rất thích áo cổ lọ, dạng áo có cổ hình ống cao ôm lấy cổ, chẳng hiểu tại sao Thuần Dương Thần luôn nghĩ tới việc để cổ không có gì che chắn thì sẽ không ổn...
Giống như khoả thân đi ra đường vậy, cảm giác không tốt chút nào cả. Thuần Dương Thần cũng thích áo khoác, kể cả khi trời có nóng cô cũng không muốn cởi áo khoác ra. Tần Y Lạc đương nhiên hiểu được sở thích ăn mặc của em gái mình, cô cũng chưa bao giờ phàn nàn hay muốn em ấy thay đổi. Đơn giản vì Thuần Dương Thần cần những điều như thế để giữ cho bản thân cảm giác an toàn. Gần đầy Thuần Dương Thần chìm vào nghiên cứu mới. Những năm 2005 từng có một tài liệu pháp y về việc dùng ni tơ lòng để lấy vân tay từ băng dính. Nhưng phương pháp này rất hạn chế bởi ni tơ lỏng
Thuần Dương Thần bước từ cửa phòng ra ngoài, mùi hương cà phê đã ập vào khướu giác, chị của cô luôn dậy sớm hơn cô. Cho dù ngày có bận rộn tới đâu thì chỉ cần sáng thức dậy Thuần Dương Thần sẽ nhìn thấy chị mình trong bếp làm thức ăn sáng.
"Chào buổi sáng." Thuần Dương Thần nói, cô đã thay bộ đồ đi làm thường thấy.
"Đi làm tốt không?"
Tần Y Lạc đột ngột hỏi.
Thuần Dương Thần gật đầu.
Tần Y Lạc đặt một phần ăn sáng lên bàn. Đi kèm một cốc sữa cho đối phương.
Cô nhìn thấy được chiếc áo cổ lọ mà Thuần Dương Thần đang mặc không phải loại cô mua. Mỗi một hãng thời trang cao cấp sẽ cố tạo ra công thức nhuộm màu khác nhau, nên kể cả màu đen cũng sẽ có sự khác biệt. Có thể là chỉ màu đen lẫn chút ánh kim tạo sự bắt mắt. Cũng có thể là hoa văn nhỏ dập ẩn vào vải.
Như chiếc áo này, chất liệu là vải jersey, với màu đen tuyền đơn giản, nhưng nếu Tần Y Lạc không nhầm đây là áo của Alaïa.
Thực ra từ lâu Tần Y Lạc đã lờ mờ nhận ra em gái mình đang gặp gỡ ai đó. Tuy vậy Tần Y Lạc không muốn hỏi trừ khi em ấy tự nói.
Thuần Dương Thần cũng đã lớn, nên để em ấy có chút va chạm bên ngoài. Tần Y Lạc tuy rằng cũng có chút lo lắng việc Thuần Dương Thần bị gạt. Nhưng cô càng sợ hơn bản thân bảo vệ em mình thái quá.
Hơn nữa, những món đồ âm thầm xuất hiện bên người Thuần Dương Thần luôn là đồ hợp sở thích của em ấy. Cho thấy đối phương rất tôn trọng và chú ý tiểu tiết.
Lại nói, những món đồ của Alaïa cũng không phải rẻ. Chiếc áo này không nhầm giá có thể lên đến hơn 2000 dollar.
"Chị..." Thuần Dương Thần đột nhiên lên tiếng. Nhưng lời vừa thốt ra lại ngưng. Thái độ do dự có phần rụt rè.
Tần Y Lạc vươn tay, khẽ xoa đầu em gái mình.
"Khi nào em thật sự sẵn sàng hãy nói."
Tần Y Lạc lên tiếng, khi ở bên cạnh Thuần Dương Thần cô là một người khác. Vẫn ít nói nhưng vô cùng dịu dàng. Tất thảy yêu thương mà cô có dường như chỉ đặt hết vào Thuần Dương Thần. Tần Y Lạc là bác sĩ tâm lý còn Thuần Dương Thần về mặt nào đó cũng là bệnh nhân của cô.
Việc nuôi dưỡng một đứa bé mắc từ nhỏ luôn không hề dễ dàng. Luôn phải nghiêm khắc với bản thân mình rằng phải thật kiên nhẫn, thật dịu dàng. Thứ giáo dục duy nhất dành cho những đứa trẻ ấy là tình thương và vô hạn kiêng nhẫn.
Nhớ năm xưa, Thuần Dương Thần không hề chấp nhận Tần Y Lạc thay thế chị mình. Đó là một khoảng thời gian vô cùng căng thẳng giữa hai người họ.
Với người như Thuần Dương Thần thì một khi đã chấp nhận ai đó bước vào thế giới của mình thì sẽ vô cùng tin tưởng họ. Tần Y Lạc có thể là bóng tối nhưng với Thuần Dương Thần, cô là ánh sáng.
Cái gọi là niềm tin là sự thoả hiệp để chấp nhận trao đi, một giao ước không thành văn giữa người và người. Niềm tin cũng như một con ong với chiếc đuôi mang kim, đốt một lần sẽ mất cả mạng sống.
Tối nay, Tần Y Lạc sẽ phải đưa Thuần Dương Thần đi ký một số loại giấy tờ.
***
Mạc Kỳ Yến cảm thấy rất lạ...
Giống như một đứa trẻ vừa tìm được một điều gì đó mới toanh trong thế giới này. Một vấn đề của những người lớn là họ dần mất đi hứng thú với nhiều thứ, bởi vì càng biết quá nhiều, càng tiếp thu quá nhiều lại càng sinh ra sự hờ hững với thế giới bên ngoài.
Người ta nói điều làm nên sự trưởng thành là từng trải, nhưng từng trải cũng đi kèm từng tổn thương. Càng thêm tuổi lại càng không còn giữ được nhiệt huyết tuổi trẻ nữa.
Ở tuổi 22 đến 25, khi mới đặt chân ra xã hội và gác lại các bài học ở trường, người ta như tiếp xúc với một nơi hoàn toàn mới, đó là xã hội mà cha mẹ hay nói "xã hội của người lớn." Chúng ta có nhiều năng lượng đến nỗi nghĩ mình có thể đem được mặt trăng về trong lòng bàn tay. Nhưng hoá ra mặt trăng mà ta chạm tới là trăng soi bóng nước. Dốc hết mọi sức lực cho cái gọi là "cống hiến", để rồi bắt đầu nếm trải những thăng trầm cuộc sống. Có những người ở giai đoạn này chọn quay trở lại ghế nhà trường để trốn đi việc phải tiếp xúc với xã hội ngoài kia, cuộc sống đã đánh cho họ một đòn thật đau.
Mặt trăng mà ta tưởng sẽ hái được sẽ tan trong làn nước đọng.
Bắt đầu tuổi 30, sự tích luỹ về điều đã biết tạo nên một con người chậm rãi. Chúng ta bắt đầu hoài niệm về lúc bé, quá khứ lại trở thành sự níu giữ niềm vui.
Không còn điều gì mới đủ sức khiến ta thấy nhiệt huyết nữa. Lòng người cũng như giếng khơi, khi đã cạn thì không cơn mưa nào có thể vung đầy.
"năm 30 tuổi, Zarathustra rời xứ và hồ lên núi."
30 tuổi, là tuổi ta thấy mình không hẳn già, nhưng cũng không còn "đủ trẻ". Có những người may mắn tìm ra được niềm vui, nhưng cũng có những người chìm vào vô vọng của chính bản thân. Hẳn là vậy mà có vô số người ở tuổi này, dễ dàng bị tẩy não bởi những kẻ lừa gạt niềm tin tôn giáo. Người ta cần lý do để sống, như cách mà Camus luôn nói, kể cả Sisyphus và tảng đá vĩnh cửu phải đưa lên núi cũng là một mục đích sống.
Mạc Kỳ Yến là người như thế, thứ duy nhất trong thế giới của cô là nghề nghiệp, là nghề cũng là nghiệp... bởi tất cả thời gian cô có điều dành cho công việc.
Có ai từng nói, là một cảnh sát không có nghĩa là công việc ngày 8 tiếng mà kể cả khi cởi bỏ bộ đồng phục, cô vẫn phải nhắc bản thân mình có trách nhiệm với công việc. Luôn sẵn sàng cho những tình huống ngặt nghèo nhất. Nhưng chính yêu cầu này của nghề lại vô cùng phù hợp với Mạc Kỳ Yến, cô không cần cuối tuần để nằm dài trên giường, cô muốn có thứ để lao vào, để tâm trí không phải nghĩ ngợi. Trong chính tổ của cô cũng có những vấn đề, Trương Ninh và Cao Thành như cặp bài trùng đầy nhiệt huyết, còn một Tân Vinh luôn ngưỡng mộ những tiền bối, xem Trương Ninh như một người thầy. Còn có một Lỗ Tư Kiệt không phục người đứng đầu tổ trọng án là nữ.
Tự bản thân Tổ trọng án đã là một xã hội thu nhỏ, nơi nào có con người nơi đó sẽ có rắc rối.
27 tuổi đã là đội trưởng, ở tuổi đó không nhờ quan hệ, tất cả là thực lực của cô. Nhưng con người thật khó tồn tại nếu cô đơn, nghe nói con người cũng cần sống bầy đàn như một vài loại động vật.
Sự xuất hiện của Tần Y Lạc là không lường trước, cô đã không dự tưởng việc bản thân lại tiếp đón ai đó vào căn phòng này.
Mạc Kỳ Yến lúc này đã có mặc ở sở cảnh sát, cô vẫn như mọi khi, một chiếc áo sơ mi đen chỉnh tề. Mái tóc dài được buộc phía sau. Cô đang dựa lưng vào lan can trên sân thượng, tay cầm cốc cà phê đen.
Bỗng cô muốn gọi cho bác sĩ Tần. Có phải vì dạo này có quá nhiều chuyện nên cô đột nhiên muốn tâm sự cùng ai đó?
Mạc Kỳ Yến thả một hơi dài, cô lướt di động, tìm đến số của bác sĩ Tần, ngón tay chần chừ trong vài giây rồi dứt khoát ấn xuống.
Sau vài hồi đổ chuông thì Tần Y Lạc cũng đã nhấc máy.
"Mạc cảnh quan, sáng sớm đã gọi chắc không phải muốn cùng tôi ăn sáng?"
Vẫn là một giọng điệu có phần châm chọc như mọi khi.
Mạc Kỳ Yến là người nghiêm túc, cô vốn khó buông lại lời phản kháng. Chỉ biết dùng sự nghiêm túc để lên tiếng, cho dù có phần khá nhàm chán. Nhưng lúc này Mạc Kỳ Yến chợt nhận ra... cô không biết mình gọi cho đối phương để nói điều gì?
"Mạc cảnh quan?" Tần Y Lạc lên tiếng lần nữa.
Mạc Kỳ Yến có chút bối rối, "Tôi không biết tại sao... đột nhiên lại muốn gọi cho em."
Mạc cảnh quan ngây ngô thừa nhận. Người nghiêm túc có một ưu điểm, đó là họ sẽ nghiêm túc thừa nhận bản thân đang muốn gì. Dù lời nói ra có phần ngờ nghệch đi chăng nữa thì đó cũng là sự nghiêm túc của họ.
Bác sĩ Tần đầu dây bên kia im lặng giây lát.
"Công việc của chị không ổn à?" Tần Y Lạc lên tiếng. Cô không châm chọc Mạc Kỳ Yến mà đặt một câu hỏi để mở đầu chủ đề.
Thực ra câu hỏi này cũng đúng một phần, gần đây cô có cảm giác mình đang hỗn loạn trong cái gọi là "nhân tâm."
"Đúng thế, đôi lúc tôi có cảm giác sợ hãi con người."
Mạc Kỳ Yến nói, lời lẽ ẩn chứa nhiều ưu phiền.
Tần Y Lạc đang lái xe, cô dùng tai nghe để trò chuyện với Mạc Kỳ Yến. Lái xe cũng là một hình thức giúp người ta có thể giảm căng thẳng.
"Mạc cảnh quan, cái gì tồn tại là cái đúng, cái gì đúng thì sẽ tồn tại." Tần Y Lạc nhẹ nhàng nói.
Mạc Kỳ Yến thả hơi dài. "Kể cả cái ác?"
"Cái ác tồn tại cũng là sự bổ trợ cho cái thiện. Hai mặt âm dương không thể tách rời. Có những người làm ác thì sẽ có người hành thiện. Đây là cái tồn tại tất yếu của xã hội." Tần Y Lạc nói. Những lời này cô nghĩ Mạc Kỳ Yến thừa hiểu. Chúng ta sống trong một xã hội có luật pháp, luật pháp chính là thứ giữ cân bằng cho xã hội. Nếu không có cái ác thì luật pháp sẽ chỉ còn dành cho cái thiện, vậy bản chất của luật pháp lúc đó là gì? Tất nhiên không thể để cho cái ác hoàn toàn thắng thế, đều quan trọng là sự cân bằng.
Một xã hội hoàn hảo không có cái ác là hình thái của Utopia ư? nhưng bản thân Utopia dã nằm trên đảo Không tồn tại rồi."
"Con người đạo đức hơn ta nghĩ nhưng con người cũng vô đạo hơn ta nghĩ". Mạc Kỳ Yến đột nhiên nói. Đây là lời của Freud, có thể từ sau khi gặp Tần Y Lạc, Mạc cảnh quan đã bắt đầu đọc thêm sách của Freud.
Đây là cuộc trò chuyện mà Mạc Kỳ Yến không nghĩ sẽ xảy ra. Nhưng thực ra giữa họ cũng hiếm khi trò chuyện được bình thường.
Một Mạc Kỳ Yến quá đỗi nghiêm túc tới mức nhàm chán. Và một Tần Y Lạc khó đoán, vừa có thể chăm chọc cô cũng vừa có thể xoa dịu cô.
Mạc Kỳ Yến chợt nghĩ về vụ án của Hầu gia. Cái gọi là Tam quan, bao gồm: Thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan. Đó là những suy nghĩ, nhìn nhận và thái độ với sự vật sự việc. Trong cùng một sự việc tự mỗi cá nhân lại có tam quan khác nhau.
Ý niệm về cái ác có khi cũng thế. Nhưng cô là một cảnh sát, lập trường của cô là phải bắt giữ kẻ sát nhân.
Thậm chí cho dù kẻ đó giết người để trả thù cho kẻ bị giết khác.
Cảnh sát, là một trong những người duy trì xã hội này. Nếu họ tha hoá và nảy sinh ý muốn tha cho tội phạm thì luật pháp sẽ lung lây. Cái tồn tại là cái đúng, sự tồn tại của cảnh sát tự bản thân đã là một hình thái cân bằng, đó là cái đúng.
"Chị im lặng lâu như vậy, xem ra cũng đã có câu trả lời của mình." Tần Y Lạc nói. Tuy không gặp mặt nhưng Mạc Kỳ Yến có thể tưởng tượng ra nụ cười của đối phương.
"Chỉ là vài giây phút giao động, nhưng đúng như em nói, tôi đã có câu trả lời cho mình."
---
Utopia, tác phẩm của Thomas More, dịch ra tiếng Hy Lạp có nghĩa là " Không tồn tại ở đâu cả ". Ở trên đảo Utopia, mọi người sống với nhau bình đẳng, không có tư hữu, không có giàu nghèo, tất cả cùng lao động và cùng hưởng hạnh phúc.
---
Sáng hôm nay, bầu trời thành phố Cửu Thành vẫn nóng bức. Cả đêm dài dường như không làm hạ đi nhiệt độ là bao nhiêu.
Thuần Dương Thần rất thích áo cổ lọ, dạng áo có cổ hình ống cao ôm lấy cổ, chẳng hiểu tại sao Thuần Dương Thần luôn nghĩ tới việc để cổ không có gì che chắn thì sẽ không ổn...
Giống như khoả thân đi ra đường vậy, cảm giác không tốt chút nào cả. Thuần Dương Thần cũng thích áo khoác, kể cả khi trời có nóng cô cũng không muốn cởi áo khoác ra. Tần Y Lạc đương nhiên hiểu được sở thích ăn mặc của em gái mình, cô cũng chưa bao giờ phàn nàn hay muốn em ấy thay đổi. Đơn giản vì Thuần Dương Thần cần những điều như thế để giữ cho bản thân cảm giác an toàn. Gần đầy Thuần Dương Thần chìm vào nghiên cứu mới. Những năm 2005 từng có một tài liệu pháp y về việc dùng ni tơ lòng để lấy vân tay từ băng dính. Nhưng phương pháp này rất hạn chế bởi ni tơ lỏng
Thuần Dương Thần bước từ cửa phòng ra ngoài, mùi hương cà phê đã ập vào khướu giác, chị của cô luôn dậy sớm hơn cô. Cho dù ngày có bận rộn tới đâu thì chỉ cần sáng thức dậy Thuần Dương Thần sẽ nhìn thấy chị mình trong bếp làm thức ăn sáng.
"Chào buổi sáng." Thuần Dương Thần nói, cô đã thay bộ đồ đi làm thường thấy.
"Đi làm tốt không?"
Tần Y Lạc đột ngột hỏi.
Thuần Dương Thần gật đầu.
Tần Y Lạc đặt một phần ăn sáng lên bàn. Đi kèm một cốc sữa cho đối phương.
Cô nhìn thấy được chiếc áo cổ lọ mà Thuần Dương Thần đang mặc không phải loại cô mua. Mỗi một hãng thời trang cao cấp sẽ cố tạo ra công thức nhuộm màu khác nhau, nên kể cả màu đen cũng sẽ có sự khác biệt. Có thể là chỉ màu đen lẫn chút ánh kim tạo sự bắt mắt. Cũng có thể là hoa văn nhỏ dập ẩn vào vải.
Như chiếc áo này, chất liệu là vải jersey, với màu đen tuyền đơn giản, nhưng nếu Tần Y Lạc không nhầm đây là áo của Alaïa.
Thực ra từ lâu Tần Y Lạc đã lờ mờ nhận ra em gái mình đang gặp gỡ ai đó. Tuy vậy Tần Y Lạc không muốn hỏi trừ khi em ấy tự nói.
Thuần Dương Thần cũng đã lớn, nên để em ấy có chút va chạm bên ngoài. Tần Y Lạc tuy rằng cũng có chút lo lắng việc Thuần Dương Thần bị gạt. Nhưng cô càng sợ hơn bản thân bảo vệ em mình thái quá.
Hơn nữa, những món đồ âm thầm xuất hiện bên người Thuần Dương Thần luôn là đồ hợp sở thích của em ấy. Cho thấy đối phương rất tôn trọng và chú ý tiểu tiết.
Lại nói, những món đồ của Alaïa cũng không phải rẻ. Chiếc áo này không nhầm giá có thể lên đến hơn 2000 dollar.
"Chị..." Thuần Dương Thần đột nhiên lên tiếng. Nhưng lời vừa thốt ra lại ngưng. Thái độ do dự có phần rụt rè.
Tần Y Lạc vươn tay, khẽ xoa đầu em gái mình.
"Khi nào em thật sự sẵn sàng hãy nói."
Tần Y Lạc lên tiếng, khi ở bên cạnh Thuần Dương Thần cô là một người khác. Vẫn ít nói nhưng vô cùng dịu dàng. Tất thảy yêu thương mà cô có dường như chỉ đặt hết vào Thuần Dương Thần. Tần Y Lạc là bác sĩ tâm lý còn Thuần Dương Thần về mặt nào đó cũng là bệnh nhân của cô.
Việc nuôi dưỡng một đứa bé mắc từ nhỏ luôn không hề dễ dàng. Luôn phải nghiêm khắc với bản thân mình rằng phải thật kiên nhẫn, thật dịu dàng. Thứ giáo dục duy nhất dành cho những đứa trẻ ấy là tình thương và vô hạn kiêng nhẫn.
Nhớ năm xưa, Thuần Dương Thần không hề chấp nhận Tần Y Lạc thay thế chị mình. Đó là một khoảng thời gian vô cùng căng thẳng giữa hai người họ.
Với người như Thuần Dương Thần thì một khi đã chấp nhận ai đó bước vào thế giới của mình thì sẽ vô cùng tin tưởng họ. Tần Y Lạc có thể là bóng tối nhưng với Thuần Dương Thần, cô là ánh sáng.
Cái gọi là niềm tin là sự thoả hiệp để chấp nhận trao đi, một giao ước không thành văn giữa người và người. Niềm tin cũng như một con ong với chiếc đuôi mang kim, đốt một lần sẽ mất cả mạng sống.
Tối nay, Tần Y Lạc sẽ phải đưa Thuần Dương Thần đi ký một số loại giấy tờ.
***
Mạc Kỳ Yến cảm thấy rất lạ...
Giống như một đứa trẻ vừa tìm được một điều gì đó mới toanh trong thế giới này. Một vấn đề của những người lớn là họ dần mất đi hứng thú với nhiều thứ, bởi vì càng biết quá nhiều, càng tiếp thu quá nhiều lại càng sinh ra sự hờ hững với thế giới bên ngoài.
Người ta nói điều làm nên sự trưởng thành là từng trải, nhưng từng trải cũng đi kèm từng tổn thương. Càng thêm tuổi lại càng không còn giữ được nhiệt huyết tuổi trẻ nữa.
Ở tuổi 22 đến 25, khi mới đặt chân ra xã hội và gác lại các bài học ở trường, người ta như tiếp xúc với một nơi hoàn toàn mới, đó là xã hội mà cha mẹ hay nói "xã hội của người lớn." Chúng ta có nhiều năng lượng đến nỗi nghĩ mình có thể đem được mặt trăng về trong lòng bàn tay. Nhưng hoá ra mặt trăng mà ta chạm tới là trăng soi bóng nước. Dốc hết mọi sức lực cho cái gọi là "cống hiến", để rồi bắt đầu nếm trải những thăng trầm cuộc sống. Có những người ở giai đoạn này chọn quay trở lại ghế nhà trường để trốn đi việc phải tiếp xúc với xã hội ngoài kia, cuộc sống đã đánh cho họ một đòn thật đau.
Mặt trăng mà ta tưởng sẽ hái được sẽ tan trong làn nước đọng.
Bắt đầu tuổi 30, sự tích luỹ về điều đã biết tạo nên một con người chậm rãi. Chúng ta bắt đầu hoài niệm về lúc bé, quá khứ lại trở thành sự níu giữ niềm vui.
Không còn điều gì mới đủ sức khiến ta thấy nhiệt huyết nữa. Lòng người cũng như giếng khơi, khi đã cạn thì không cơn mưa nào có thể vung đầy.
"năm 30 tuổi, Zarathustra rời xứ và hồ lên núi."
30 tuổi, là tuổi ta thấy mình không hẳn già, nhưng cũng không còn "đủ trẻ". Có những người may mắn tìm ra được niềm vui, nhưng cũng có những người chìm vào vô vọng của chính bản thân. Hẳn là vậy mà có vô số người ở tuổi này, dễ dàng bị tẩy não bởi những kẻ lừa gạt niềm tin tôn giáo. Người ta cần lý do để sống, như cách mà Camus luôn nói, kể cả Sisyphus và tảng đá vĩnh cửu phải đưa lên núi cũng là một mục đích sống.
Mạc Kỳ Yến là người như thế, thứ duy nhất trong thế giới của cô là nghề nghiệp, là nghề cũng là nghiệp... bởi tất cả thời gian cô có điều dành cho công việc.
Có ai từng nói, là một cảnh sát không có nghĩa là công việc ngày 8 tiếng mà kể cả khi cởi bỏ bộ đồng phục, cô vẫn phải nhắc bản thân mình có trách nhiệm với công việc. Luôn sẵn sàng cho những tình huống ngặt nghèo nhất. Nhưng chính yêu cầu này của nghề lại vô cùng phù hợp với Mạc Kỳ Yến, cô không cần cuối tuần để nằm dài trên giường, cô muốn có thứ để lao vào, để tâm trí không phải nghĩ ngợi. Trong chính tổ của cô cũng có những vấn đề, Trương Ninh và Cao Thành như cặp bài trùng đầy nhiệt huyết, còn một Tân Vinh luôn ngưỡng mộ những tiền bối, xem Trương Ninh như một người thầy. Còn có một Lỗ Tư Kiệt không phục người đứng đầu tổ trọng án là nữ.
Tự bản thân Tổ trọng án đã là một xã hội thu nhỏ, nơi nào có con người nơi đó sẽ có rắc rối.
27 tuổi đã là đội trưởng, ở tuổi đó không nhờ quan hệ, tất cả là thực lực của cô. Nhưng con người thật khó tồn tại nếu cô đơn, nghe nói con người cũng cần sống bầy đàn như một vài loại động vật.
Sự xuất hiện của Tần Y Lạc là không lường trước, cô đã không dự tưởng việc bản thân lại tiếp đón ai đó vào căn phòng này.
Mạc Kỳ Yến lúc này đã có mặc ở sở cảnh sát, cô vẫn như mọi khi, một chiếc áo sơ mi đen chỉnh tề. Mái tóc dài được buộc phía sau. Cô đang dựa lưng vào lan can trên sân thượng, tay cầm cốc cà phê đen.
Bỗng cô muốn gọi cho bác sĩ Tần. Có phải vì dạo này có quá nhiều chuyện nên cô đột nhiên muốn tâm sự cùng ai đó?
Mạc Kỳ Yến thả một hơi dài, cô lướt di động, tìm đến số của bác sĩ Tần, ngón tay chần chừ trong vài giây rồi dứt khoát ấn xuống.
Sau vài hồi đổ chuông thì Tần Y Lạc cũng đã nhấc máy.
"Mạc cảnh quan, sáng sớm đã gọi chắc không phải muốn cùng tôi ăn sáng?"
Vẫn là một giọng điệu có phần châm chọc như mọi khi.
Mạc Kỳ Yến là người nghiêm túc, cô vốn khó buông lại lời phản kháng. Chỉ biết dùng sự nghiêm túc để lên tiếng, cho dù có phần khá nhàm chán. Nhưng lúc này Mạc Kỳ Yến chợt nhận ra... cô không biết mình gọi cho đối phương để nói điều gì?
"Mạc cảnh quan?" Tần Y Lạc lên tiếng lần nữa.
Mạc Kỳ Yến có chút bối rối, "Tôi không biết tại sao... đột nhiên lại muốn gọi cho em."
Mạc cảnh quan ngây ngô thừa nhận. Người nghiêm túc có một ưu điểm, đó là họ sẽ nghiêm túc thừa nhận bản thân đang muốn gì. Dù lời nói ra có phần ngờ nghệch đi chăng nữa thì đó cũng là sự nghiêm túc của họ.
Bác sĩ Tần đầu dây bên kia im lặng giây lát.
"Công việc của chị không ổn à?" Tần Y Lạc lên tiếng. Cô không châm chọc Mạc Kỳ Yến mà đặt một câu hỏi để mở đầu chủ đề.
Thực ra câu hỏi này cũng đúng một phần, gần đây cô có cảm giác mình đang hỗn loạn trong cái gọi là "nhân tâm."
"Đúng thế, đôi lúc tôi có cảm giác sợ hãi con người."
Mạc Kỳ Yến nói, lời lẽ ẩn chứa nhiều ưu phiền.
Tần Y Lạc đang lái xe, cô dùng tai nghe để trò chuyện với Mạc Kỳ Yến. Lái xe cũng là một hình thức giúp người ta có thể giảm căng thẳng.
"Mạc cảnh quan, cái gì tồn tại là cái đúng, cái gì đúng thì sẽ tồn tại." Tần Y Lạc nhẹ nhàng nói.
Mạc Kỳ Yến thả hơi dài. "Kể cả cái ác?"
"Cái ác tồn tại cũng là sự bổ trợ cho cái thiện. Hai mặt âm dương không thể tách rời. Có những người làm ác thì sẽ có người hành thiện. Đây là cái tồn tại tất yếu của xã hội." Tần Y Lạc nói. Những lời này cô nghĩ Mạc Kỳ Yến thừa hiểu. Chúng ta sống trong một xã hội có luật pháp, luật pháp chính là thứ giữ cân bằng cho xã hội. Nếu không có cái ác thì luật pháp sẽ chỉ còn dành cho cái thiện, vậy bản chất của luật pháp lúc đó là gì? Tất nhiên không thể để cho cái ác hoàn toàn thắng thế, đều quan trọng là sự cân bằng.
Một xã hội hoàn hảo không có cái ác là hình thái của Utopia ư? nhưng bản thân Utopia dã nằm trên đảo Không tồn tại rồi."
"Con người đạo đức hơn ta nghĩ nhưng con người cũng vô đạo hơn ta nghĩ". Mạc Kỳ Yến đột nhiên nói. Đây là lời của Freud, có thể từ sau khi gặp Tần Y Lạc, Mạc cảnh quan đã bắt đầu đọc thêm sách của Freud.
Đây là cuộc trò chuyện mà Mạc Kỳ Yến không nghĩ sẽ xảy ra. Nhưng thực ra giữa họ cũng hiếm khi trò chuyện được bình thường.
Một Mạc Kỳ Yến quá đỗi nghiêm túc tới mức nhàm chán. Và một Tần Y Lạc khó đoán, vừa có thể chăm chọc cô cũng vừa có thể xoa dịu cô.
Mạc Kỳ Yến chợt nghĩ về vụ án của Hầu gia. Cái gọi là Tam quan, bao gồm: Thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan. Đó là những suy nghĩ, nhìn nhận và thái độ với sự vật sự việc. Trong cùng một sự việc tự mỗi cá nhân lại có tam quan khác nhau.
Ý niệm về cái ác có khi cũng thế. Nhưng cô là một cảnh sát, lập trường của cô là phải bắt giữ kẻ sát nhân.
Thậm chí cho dù kẻ đó giết người để trả thù cho kẻ bị giết khác.
Cảnh sát, là một trong những người duy trì xã hội này. Nếu họ tha hoá và nảy sinh ý muốn tha cho tội phạm thì luật pháp sẽ lung lây. Cái tồn tại là cái đúng, sự tồn tại của cảnh sát tự bản thân đã là một hình thái cân bằng, đó là cái đúng.
"Chị im lặng lâu như vậy, xem ra cũng đã có câu trả lời của mình." Tần Y Lạc nói. Tuy không gặp mặt nhưng Mạc Kỳ Yến có thể tưởng tượng ra nụ cười của đối phương.
"Chỉ là vài giây phút giao động, nhưng đúng như em nói, tôi đã có câu trả lời cho mình."
---
Utopia, tác phẩm của Thomas More, dịch ra tiếng Hy Lạp có nghĩa là " Không tồn tại ở đâu cả ". Ở trên đảo Utopia, mọi người sống với nhau bình đẳng, không có tư hữu, không có giàu nghèo, tất cả cùng lao động và cùng hưởng hạnh phúc.
Tham gia cuộc trò chuyện