Vào mục lục để xem chi tiết truyện nhé bạn. Test link

[BHTT - Tự viết] Hoa Phi Hoa | Chương 4: cẩm tú chưa nở hoa đã tàn

Chương 4: cẩm tú chưa nở hoa đã tàn


Lam Bạch đọc thư điện tử được gửi đến. Là tài xế bên cạnh Lam Tần Hiển. Người này ngoài mặt là người của em trai cô, nhưng thật chất làm việc cho Lam Bạch.

Ngày đẹp trời tôi bận trồng hoa. Hãy đến vào ngày mưa.

Đây là lời từ chối của Thi Ảnh Diệp.

Trời mưa ư?

Lam Bạch gõ bàn phím, tra dự báo thời tiết. Trong tháng này e rằng không có mưa.

Lam Bạch đã tra qua bối cảnh của Thi Ảnh Diệp. Quả thật không tra ra điều gì. Người này thật sự quá bí ẩn.
Nhưng không phải không có cách điều tra.

***

Có một bài thơ, của một người rất nổi tiếng, sống rất lâu ở thời xưa. Là Bạch Cư Dị, ông viết:

[Hoa phi hoa - Bạch Cư Dị]

Hoa phi hoa,
Vụ phi vụ.
Dạ bán lai,
Thiên minh khứ.
Lai như xuân mộng kỷ đa thời,
Khứ tự triêu vân vô mịch xứ!

Dịch ra là:

Hoa chẳng phải hoa, sương cũng chẳng,
Đêm nửa đêm rồi, trời đã sáng.
Đến như xuân mộng chẳng bao lâu,
Đi như mây sớm không tăm dạng

Ngụ ý nhân sinh vô thường, được và mất không ai lường trước.
Thi Ảnh Diệp thích bài thơ này. Trong mắt cô vạn vật chính là Hoa phi hoa. Hoa nở hoa tàn. Đó cũng như vòng luân chuyển của nhân sinh.

Thi Ảnh Diệp nhìn chậu hoa cẩm tú mà cô trồng vào tuần trước. 12 chiếc đinh sắt vẫn còn ghim vào đất.
Nhưng đóa hoa chưa nở đã tàn.
Đất ở đây, tạo ra màu hồng cho cẩm tú. Thi Ảnh Diệp thật muốn thấy cẩm tú ra hoa màu xanh do mình trồng. Nhưng xem chừng, lại thất bại lần nữa.

Đúng là hoa phi hoa.

Trần quản gia đứng cách Thi tiểu thư mười mét, đang chỉ dẫn một người cắt cỏ. Cắt phải thật đều. Tiểu thư ghét nhất thảm cỏ nhấp nhô. Nếu phát hiện sẽ nhíu mày phàn nàn.
Nhưng mà cái gì trên đời mà Thi tiểu thư không ghét cơ chứ?
Nghĩ đến đây Trần quản gia liền cảm thán. Ông đã bốn mươi. Mà còn dễ tính hơn một người chỉ mới hai mươi hai. Trên đời có thuốc chữa chứng cuồng hoàn hảo không vậy? Ông thật muốn mua.

Ngô vệ sĩ lúc này tiến đến bên Trần quản gia. Nhỏ giọng nói:
"Trần quản gia, đêm qua có người đến phóng hỏa vườn rau của chúng ta."

Trần quản gia giật mình. Tên nào to gan vậy?
"Khu đất nào, chuyện xảy ra khi nào?"
Trần quản gia hỏi ngay.
Ngô vệ sĩ đáp:
"Cánh đồng ngay vào trấn. Chừng bốn giờ sáng. Đã bị người của chúng ta phát hiện. Kịp lúc dập lửa."

Trần quản gia nhíu mày. Đây là cố tình kiếm chuyện ư? Những cánh đồng của Thi gia, đều để dân chúng canh tác tự do. Tiểu thư thích đất có cây sinh trưởng. Nên để họ gieo hoa màu, lúa ruộng. Chỉ có hai yêu cầu; một là trồng cho thẳng hàng.
Hai là đến khuya tất cả đều phải ra khỏi trấn. Chỉ người làm của Thi gia được ở lại. Rồi sáng mới được đến canh tác.

Có kẻ đột nhập, còn cố tình phóng hỏa.

Trần quản gia hỏi:
"Có biết ai không?"

Ngô vệ sĩ đáp:
"Lúc bọn tôi đuổi theo, hắn nói Lam Bạch sẽ không bỏ qua."

Lam Bạch. Là đại tiểu thư Lam gia. Cô ta là người nắm quyền lực thứ hai của Vạn Hưng. Chỉ sau Lam Thái Hưng.
Chuyện này phải báo với tiểu thư.

Thi Ảnh Diệp vừa uống tách cà phê nóng. Vừa nghe Trần tổng quản kể lại.

Gương mặt không chứa biểu tình nào. Tựa hồ chuyện kia như chẳng mấy lớn lao.

Khi Trần tổng quản nói xong. Thi Ảnh Diệp đứng dậy, cầm lấy chiếc áo choàng phong cách cape cổ điển. Choàng lên vai. Vừa thắt dây, cô vừa nói.

"Chuẩn bị xe, đưa tôi đến cánh đồng bị cháy!"

Trần quản gia "vâng" rồi xoay sang Ngô vệ sĩ. Kêu anh ta chuẩn bị xe và tài xế.

Trần quản gia ngồi cạnh Thi tiểu thư, thói quen của cô là bấm vào cây viết.
Chiếc xe đi rất nhanh. Trên đường, nhiều người đang canh tác, trông thấy xe của Thi gia liền vẩy tay chào.

Người của Thi gia, trừ Thi tiểu thư thì tất cả đều rất thân thiện. Trần quản gia rảnh lại chạy đi tìm các cô bác trò chuyện. Chủ đề thường nói xấu tính cổ quái của Thi tiểu thư. Rồi cùng cười khà khà. Các vệ sĩ đôi lúc cũng phụ họa, rảnh hơn thì họ phụ giúp canh tác trên cánh đồng.

Còn Thi tiểu thư chỉ tối mới ra các ruộng hoa màu. Nhưng là rất hiếm.

***

Còn tội ác nào hơn hỏa thiêu một cánh đồng hoa màu?!

Câu mở đầu của một chương, trong sách của Thi Ảnh Diệp. Lam Bạch đang lật, lướt sơ cuốn sách.

Cuốn sách rõ ràng rất thú vị. Suy tư về cuộc sống rất độc đáo. Đa chiều, bi kịch, hài kịch... tất cả khiến người ta rơi vào vòng xoáy mà không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Lam Bạch gấp lại cuốn sách, hai mươi hai tuổi có thể viết được như thế sao? Cô gái này chắc hẳn đã trải qua điều gì đó. Lam Bạch bất giác hiện lên tia hiếu kỳ. Nhưng không có ý sẽ đọc tác phẩm của Thi Ảnh Diệp, bởi Lam Bạch cực độ chán ghét sách, nhất là tiểu thuyết. Cô chỉ đọc được Triết học, sách tài liệu, kinh tế... những thể loại khô khan mà ai nhìn cũng lắc đầu từ chối.
Nên có thể nói, việc Lam Bạch đọc một câu trong sách của Thi Ảnh Diệp là cực kỳ hiếm có. So với tỷ lệ xổ số hẳn còn dễ trúng hơn.

Lúc này cửa phòng sách bật mở.
Là Tề Chấn Vũ.

Tề Chấn Vũ vừa về nhà, liền trông thấy vợ mình, Lam Bạch dõi mắt nhìn một cuốn sách. Cử chỉ tiết chế, thanh tao. Quả thật, Lam Bạch là nữ nhân diễm lệ nhất y từng gặp. Đến giờ Tề Chấn Vũ vẫn khó tin Lam Bạch là vợ mình. Biết bao nam nhân quỳ dưới chân Lam Bạch chỉ mong cô ngó mắt đến. Tề Chấn Vũ là cực đại may mắn.

Lam Bạch trông thấy Tề Chấn Vũ. Vài tháng rồi mới lại được gặp.

"Em đọc sách?" Tề Chấn Vũ hỏi.

Lam Bạch không đáp, cô rót cho Tề Chấn Vũ một ly nước. Y nhận lấy, gật đầu cảm ơn.

Lam Bạch vẫn giữ gương mặt ôn hoà. Nhưng là loại ôn hòa xa cách. Tựa như một lớp mặt nạ, ngoài ấm trong lạnh.

"Dự án không ổn?" Lam Bạch hỏi. Nhưng mang ý khẳng định nhiều hơn hết.

Tề Chấn Vũ liền ngạc nhiên. Nhưng cũng không quá kinh ngạc. Trên đời, vốn không có chuyện Lam Bạch không biết. Chỉ có chuyện cô không muốn nói ra.

Gần đây, Tề Chấn Vũ đang cố ra sức mua lại một khu bất động sản, gồm khách sạn và sân vườn. Mô hình kinh doanh ở đây theo lối truyền thống. Lại thêm khu du lịch này quá nhàm chán. Khu đất này đang dần mất giá.
Tề Chấn Vũ nhận được tin mật từ chính phủ. Sẽ đổ tiền xây công trình lịch sử gì đó để tăng lượng khách. Tin này vẫn còn bảo mật. Tề Chấn Vũ tranh thủ mua lại. Nhưng ông chủ ở đây không chịu bán.

Thảo luận, tranh cãi đến đau cả đầu. Cha của hắn bắt đầu không hài lòng về năng lực con trai.

Lam Bạch với sự tình này, cũng ít nhiều hiểu rõ.

"Mộ phần vợ ông ấy gần khu đó. Ông ấy sẽ không chịu bán. Nhưng vùng đất sát bờ ấy sắp sạt lở. Chấn Vũ, anh nghĩ có nên nhắc ông ấy cải táng mộ?"
Lam Bạch bình thản nói, cô đặt lại cuốn sách lên giá.

Tề Chấn Vũ liền hiểu ngay, hóa ra là vì lý do này. Y thật sự không để tâm đến đời sống riêng tư của ông chủ khu đất.

Tề Chấn Vũ nhìn Lam Bạch. Trong tâm toàn ý thán phục.

Y bước đến, định ôm lấy Lam Bạch. Nhưng cô vô tình làm rơi một cuốn sách, liền lui lại nhặt. Tề Chấn Vũ bị cụt hứng, tự tiết chế.
Kể từ lần xảy ra chuyện đó, bọn họ không còn thân mật nữa. Thậm chí đụng chạm cơ thể còn không có.
Phần nào khi đó cũng do Tề Chấn Vũ, sự cự tuyệt ngày hôm nay của Lam Bạch. Y đáng nhận.

Quan trọng hơn.

Y bây giờ cần phải đi ngay, nếu đã biết được lý do và có cách giải quyết vụ khu đất kia thì phải làm. Tránh để đại ca của y biết tin sẽ tranh công.

"Anh đi ngay bây giờ. Em bảo trọng!"

Tề Chấn Vũ nói, Lam Bạch ôn nhu gật đầu một cái.

Tề Chấn Vũ thông minh nhưng kém tinh ý. Y nên nhận ra một điều, nếu Lam Bạch từ đầu đã biết lý do vì sao chủ khu đất quyết không bán. Thì cô đã gọi điện sang báo cho chồng cách giải quyết.
Không cần đợi tới khi y thất bại quay về mới mang lời ra nói.

Cơ bản, Lam Bạch vốn không muốn chung đụng với Tề Chấn Vũ. Kia là một trong những bức vách giúp tách rời Tề Chấn Vũ ra khỏi cô.

Lam Bạch nhớ rất rõ, vì sao cô phải lấy chồng.

Sẽ ra sao, nếu một ngày phát hiện ra cuộc đời mình nằm trong tay người khác.
Lam Thái Hưng, ông nội cô có một cuốn sổ. Trong đó ghi tất cả dự tính cho cô. Còn nhớ, lúc bảy tuổi. Cô vô tình vào phòng ông nội. Thấy một cuốn sổ.

Trong đó ghi rất rõ.
Cô năm 16 sẽ thành danh họa. Với tài năng một tay họa thủy mạc, một tay đề chữ.
Năm 17 chứng kiến một vụ giết người.
Năm 18 thi vào đại học hàng đầu. Tốt nghiệp đúng hạng.
Năm 25 tuổi lấy chồng. Từ đó rút khỏi giới họa sĩ.
...
...

Lúc đó còn quá nhỏ để hiểu, Lam Bạch cứ ngỡ đó là một dạng viết để giải khuây. Cô đã bỏ ra ngoài và quên cuốn sổ đó.

Cho đến khi xảy ra vụ giết người mà cô chứng kiến năm 17 tuổi. Lúc này cô mới nhớ đến cuốn sổ của ông nội.
Từ ngày cô sinh ra, ông nội đã biến cô thành một nhân vật trong cuốn sách do ông tự viết.

Thậm chí, ông đã cho người giết một bạn học của cô. Chỉ để thực hiện hàng chữ đó.

Lam Bạch không cam chịu, cô đã phản kháng, tất yếu cô đã hứng chịu sự trừng phạt của Lam Thái Hưng.

Lam Bạch có sự khinh miệt với văn nhân. Cô ghét đọc tiểu thuyết. Tất cả cũng xuất phát từ việc này.
Đôi lúc cô tự hỏi, mình đang sống hay đang bị điều khiển. Bi kịch mà cô từng phải chịu cách đây nhiều năm là tai nạn, hay thật sự là do ông?

Lam Thái Hưng tự xem mình là thượng đế. Lam Bạch trên đời chỉ muốn làm duy nhất một chuyện. Là phá tan ảo tưởng đó của Lam Thái Hưng.

Lam Bạch tự biết mình có lợi thế hơn ở việc, ông nội không biết cô đã đọc được cuốn sổ đó.

Cô chợt nhớ đến Thi Ảnh Diệp. Cô ta là ai? Cô ta có phải lại là sự sắp xếp tiếp theo ông nội dành cho cô?

Chơi đùa với số phận người khác.
Chắc chắn sẽ trả giá.

***

Thi Ảnh Diệp chẳng hiểu tại sao cả ngày không chịu về. Đến khuya, cô ở lại ngôi nhà nhỏ ở cánh đồng bị cháy.
Ở mỗi mảnh đất, sẽ có một ngôi nhà rất nhỏ dùng để chứa nông cụ. Vệ sĩ của cô cũng hay dùng can nhà ở lại trực đêm.

Trần quản gia thấy Thi tiểu thư của mình ở lại đây, lo đến mồ hôi không ngừng tuôn ra.
Ông vừa định mở miệng khuyên thì tiểu thư đã nhíu mày nhìn ông.

Tâm tư bị nhìn thấu khiến Trần quản gia cúi đầu bước ra ngoài.

Tiểu thư ơi là tiểu thư. Thật khiến ông vừa lo, vừa tức chết.

Thi Ảnh Diệp đêm đó thức trắng. Cô viết rất nhiều trang giấy. Rồi khi đã xong, cô vắt cây viết trên vành tai. Mang đống giấy ra đốt. Cô im lặng ngắm nhìn giấy bắt lửa. Cháy bừng lên rồi lụi tàn.

Sau cùng, mang tro từ giấy đổ xuống phần lúa bị cháy tối qua.

Viết là cách để cô tự thấu hiểu mình. Thi Ảnh Diệp không cần ai hiểu mình. Viết là đủ.
Cookie Consent
We serve cookies on this site to analyze traffic, remember your preferences, and optimize your experience.
Oops!
It seems there is something wrong with your internet connection. Please connect to the internet and start browsing again.
AdBlock Detected!
We have detected that you are using adblocking plugin in your browser.
The revenue we earn by the advertisements is used to manage this website, we request you to whitelist our website in your adblocking plugin.
Site is Blocked
Sorry! This site is not available in your country.