Vào mục lục để xem chi tiết truyện nhé bạn. Test link

[BHTT - Tự Viết] Hoa Phi Hoa | Chương 3: Phàm là người, chắc chắn sẽ tham

Chương 3: phàm là người, chắc chắn sẽ tham

Nữ nhân kết hôn, như bát nước đổ đi. Từ ngày cưới Tề Chấn Vũ, Lam Bạch rời khỏi Lam gia. Cô sống cùng nhà với Tề Chấn Vũ.
Trừ lễ tết, Lam Bạch không về lại nhà ngoại.

Bởi ông nội cô. Lam Thái Hưng cho rằng nữ nhân về nhà mẹ đẻ quá nhiều chính là nói, hôn sự ngươi có chuyện bất ổn. Lam Thái Hưng không muốn danh tiếng gia tộc thành vấn đề bàn tán cho xã hội.

Hôm nay, Lam Thái Hưng đột nhiên gọi Lam Bạch về. Vừa hoàn tất xong công việc, tám giờ tối Lam Bạch mới rời bước khỏi công ty. Vẫn còn nguyên chiếc sơ mi trắng công sở trên người.

Tài xế theo lời Lam Bạch, đưa cô về biệt thự Lam gia.

Lam Bạch ngồi trên chiếc limousine, không nói một lời. Bàn tay đặt xếp chồng trên đùi. Ánh mắt nhìn về phía trước, cô không có thói quen xoay trái xoay phải.
Nhớ lúc nhỏ, Lam gia đã dạy cô, cho dù có xảy ra tiếng động gì cũng không theo số đông mà xoay nhìn. Người làm đại sự không nên để bị thu hút bởi tiểu sự.

Chiếc xe chạy qua cổng lớn nhà họ Lam, tiến vào khoảng sân rộng vô cùng. Những tán cây được cắt tỉa kỳ công.
Đây là tài xế mới của Lam phó tổng. Lần đầu được đến Lam gia biệt viện. Quả thật mở mang tầm mắt. Thiết kế khiến người ta choáng ngợp.

Chiếc xe dừng lại ở căn biệt viện lớn. Quản gia ngũ tuần, Lâm Tứ đã đợi sẵn. Trông thấy xe của đại tiểu thư, Lâm quản gia bước nhanh mà không vội đến mở cửa.

Lam Bạch bước xuống xe, cử chỉ chậm rãi. Thanh tao nhẹ nhàng.

Lâm Tứ đã lâu không gặp đại tiểu thư. Khí chất dường như còn hơn xưa, càng lúc càng tạo ra một loại bá khí. Chỉ một cử chỉ cũng khiến người ta phải chú ý.

Lâm Tứ cúi chào Lam đại tiểu thư.
Lam Bạch theo lễ gật khẽ đầu, cất giọng mềm mại như sương:
"Lâm thúc, xin hỏi ông nội đang ở đâu?"

Cung cách của Lam Bạch, dù với người làm cũng ôn hòa. Với người lớn tuổi càng dùng lễ, hai từ "xin hỏi" này thật khiến Lâm Tứ rất vui vẻ.
Lam Bạch thật là nữ nhân hoàn hảo nhất trên đời.

Lâm Tứ cười vui đáp:
"Ông chủ đang ở thư phòng, mời đại tiểu thư!"
Lâm Tứ nói, cúi người đưa tay dẫn lối.

Lam Bạch gật đầu, tự mình bước vào hành lang lớn.

Vài người giúp việc đang lau dọn, trông thấy đại tiểu thư liền cúi chào. Lam Bạch theo lễ đáp lại.

Đã lâu rồi không về lại nơi đây.

Lam Bạch đến trước cửa thư phòng của Lam Thái Hưng. Gõ hai tiếng vào cửa.

Bên trong liền có người mở cửa. Là vệ sĩ của ông nội.

Lam Bạch bước vào trong, cửa liền đóng lại. Ông nội của cô đang ngồi trên ghế bành to lớn, tay cầm một cuốn sách, mắt dõi chăm chú vào hàng chữ bên trong.

Lam Bạch đến đủ gần, cô cúi người, nghiêm cẩn chào ông nội.

Lam Thái Hưng im lặng, đọc tiếp trang sách. Tựa hồ không chú ý đến cô. Lam Bạch không tỏ bất cứ thái độ khó chịu nào. Vẫn đứng im chờ đợi.

Lam Thái Hưng lật thêm một trang, cuối cùng cũng buông sách. Đặt xuống bàn.

Lam Thái Hưng nhìn Lam Bạch. Hàng chân mày nhíu lại quan sát cháu gái của mình.

Lam Bạch vẫn là Lam Bạch.

Thoạt nhìn, như một tờ giấy trắng nhưng là loại giấy trắng chứa đầy tâm tư nhất. Ngụy trang rất tài giỏi.
Điều này không phải muốn là có, không phải tu dưỡng mà thành. Là tư chất, có thể nói Lam Bạch sinh ra. Định sẵn là thương nhân. Là người đứng trên người khác.

Lúc này có thêm tiếng gõ cửa, người bước vào Lam Tần Hiển. Em trai của Lam Bạch.

Lam Tần Hiển tròn 25 tuổi, sinh sau Lam Bạch tận 10 năm. Nam nhân muôn thuở đều ghét chịu thua nữ giới, Lam Tần Hiển có người chị hai quá tài giỏi. Càng khiến y căm ghét Lam Bạch. Cứ ngỡ Lam Bạch kết hôn, sẽ ly khai khỏi Vạn Hưng. Nhưng không ngờ Lam Thái Hưng quyết giữ lại Lam Bạch. Chức phó tổng của Lam Bạch vững chắc vô cùng.

Lam Tần Hiển chỉ giữ một chức giám đốc thị trường cỏn con. Tuy căm ghét Lam Bạch là vậy, nhưng Lam Tần Hiển không tỏ ý trái lời Lam Bạch. Lam gia kỵ nhất là người nhà đấu nhau.

Tâm tư này nên tự giấu lấy, nếu không sẽ bị đuổi ra khỏi Lam gia.

Lam Tần Hiển vận bộ Âu phục cắt may đắt tiền. Cổ áo sơ mi còn chiếc cà vạt đen. Chỉnh chu nhưng có phần khoa trương. So với dáng điệu thanh khiết của Lam Bạch thật quá khác biệt.

Lam Tần Hiển cúi đầu chào ông nội, cúi chào Lam Bạch.

Lam Thái Hưng chỉ vào ghế. Sau cùng cũng cất lời:

"Ngồi đi!"

Lam Bạch và Lam Tần Hiển ngồi đối diện Lam Thái Hưng. Lam Bạch đặc biệt chú ý đến cuốn sách trên bàn.

Của một tác giả họ Thi.

Một người giúp việc rót trà cho cả ba người. Nhưng nếu ông nội chưa uống, cô không được phép uống trước. Nhưng Lam Tần Hiển không biết phép tắc, tự mình nâng tách uống không chừa một giọt.

Lam Bạch không chú ý đến em trai mình, cô tự nhìn tách trà nóng bốc hơi nóng kèm mùi hương nhàn nhạt trong không trung.

"Có biết Xuân Tự không?" Lam Thái Hưng hỏi. Ánh mắt đặt lên người Lam Tần Hiển.

Lam Tần Hiển lập tức trả lời:

"Một nhà xuất bản sách."

Lam Bạch nhìn ra ẩn ý khác, cuốn sách trên bìa có con dấu của nhà xuất bản Xuân Tự. Ông nội lại đang đọc sách của nhà văn họ Thi kia. Dù không quan tâm tới ngành xuất bản, Lam Bạch vẫn biết Thi văn gia này có sách bán chạy nhất hiện nay, cô ta vừa từ chối ký kết với Xuân Tự bản quyền sách mới.

Xem ra thì...

Lam Thái Hưng nhướn mày, tay chỉ vào cuốn sách trên bàn.

"Ta rất thích cuốn sách này, Thi Ảnh Diệp lại cổ quái. Cô ta không tìm ra nhà xuất bản ưng ý, thà không màn in thành sách." Lam Thái Hưng có chút tâm đắc nói, ông rất ít đọc sách của lớp ngươi trẻ. Lần này không ngờ lại bị câu từ của Thi Ảnh Diệp cuốn hút đến thế.

Lam Tần Hiển phân nửa đã hiểu ý, phân nửa vẫn còn chút khó hiểu. Liền lên tiếng:

"Ý ông là muốn mua bản quyền sách mới của Thi Ảnh Diệp. Chuyện này không khó, cứ trả thật nhiều tiền."

Gọi là văn gia nhưng tất cả cũng chỉ vì tiền thôi. Chi thật hậu, không tin cô ta không chịu.

Lam Thái Hưng nhíu mày. Cháu trai của ông quá nóng vội. Lại kém hiểu biết.

Nhưng Lam Thái Hưng không muốn sửa lời Lam Tần Hiển. Trái lại, ông xoay nhìn Lam Bạch, người vẫn im lặng từ đầu đến giờ.

"Còn cháu, thấy sao?"

Một câu hỏi đơn giản không hơn không kém, như để Lam Bạch tự đoán tâm tư Lam Thái Hưng.

Lam Bạch bình thản, đều giọng trả lời:

"Thưa ông, Xuân Tự tăng gấp ba tiền bản quyền nhưng cô ta vẫn từ chối. Thi Ảnh Diệp không cần tiền."

Lam Thái Hưng gật đầu. Có hiểu biết, tất là có quan sát thị trường nhiều mảng khác nhau.

"Việc này giao cho hai đứa, một trong hai phải lấy được bản quyền của Thi Ảnh Diệp."
Lam Thái Hưng uống hết ly trà của mình. Ánh mắt quan sát hai đứa cháu, Lam Bạch không có lấy một cử động nào. Vẫn là dung mạo thanh khiết, biểu tình ôn hòa. Lam Tần Hiển thì nhích người về trước, rõ ràng trong lòng đã có ý tứ.

Lam Thái Hưng nhìn Lam Bạch, cất lời:
"Ai trong hai đứa đến gặp Thi Ảnh Diệp thương thảo trước đây? Bạch Nhi, cháu là tỷ tỷ. Cháu nghĩ sao?"

Câu hỏi này, tám chín phần là dò xét tâm tư. Cô là tỷ tỷ, có thể chủ động đến gặp Thi Ảnh Diệp trước. Nhưng nếu cô đồng ý, thì nói lên cô có tâm nhỏ nhen. Không cho đệ đệ chứng tỏ thực tài.

Lam Bạch khẽ gật đầu. Nhìn sang Lam Tần Hiển trả lời:
"Thưa ông. Cháu gần đây có vài dự án cần lo. Để Tần Hiển đến gặp Thi văn gia trước là thích hợp."
Lời lẽ ôn nhu, thấu tình đạt lý. Mang lý do công việc ra để nhường cơ hội. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy Lam Bạch là tỷ tỷ rất tốt.

Lam Tần Hiển liền bồi lời:
"Chị hai bận như vậy cứ để con lo vụ này."

Lam Thái Hưng gật đầu.
"Cứ quyết định như vậy!"

Nói xong, tự đứng dậy khỏi ghế cầm theo cuốn sách, ánh mắt rất nhanh lướt ngang qua hai người. Suy cho cùng. Vạn Hưng tập đoàn cũng cần người kế thừa. Lam Thái Hưng tuy cổ hủ nhưng không phải loại phân biệt giới tính. Hơn hết, Vạn Hưng là của tổ tiên truyền lại, ai giỏi thì người đó nắm giang sơn.

Lam Bạch với sự tình này. Vẫn giữ nét ôn hòa. Trong tâm, cô tự biết ông nội vừa muốn thử tài hai đứa cháu. Vừa muốn ép Lam Bạch lẫn Lam Tần Hiển bộc lộ tà tâm.

----

Thi Ảnh Diệp sáng hôm nay dậy rất sớm. Cô đang dùng bữa trên chiếc bàn lớn. Chỉ một mình cô. Như mọi khi.

Trần quản gia đợi Thi Ảnh Diệp ăn xong. Mới dám lên tiếng:

"Tiểu thư, Lam Tần Hiển - giám đốc thị trường của Vạn Hưng muốn gặp hôm nay."

Trần quản gia kiêm luôn việc sắp xếp lịch cho Thi Ảnh Diệp. Chính vì thế tiền lương của ông rất cao.

Trần quản gia quan sát cử chỉ của Thi Ảnh Diệp. Tiểu thư dùng khăn lau miệng, đợi người dọn đi bát dĩa. Cử chỉ thong thả bình đạm. Dù trời có sập cũng không kinh động được Thi tiểu thư.

Khi đã xong, Thi Ảnh Diệp nhìn ra cửa kính lớn. Cất lời:

"Hôm nay thời tiết rất đẹp"

Một câu chẳng ăn nhập vì với chủ đề Trần quản gia vừa nói. Thi Ảnh Diệp đứng dậy khỏi ghế. Bước ra cửa, để ánh nắng phủ lên người, sau đó tự tiếp lời: "Ngày đẹp trời tôi bận trồng hoa cẩm tú. Nói người của Lam gia đến vào ngày mưa đi."

Trần quản gia nghe xong chỉ biết trố mắt. Quá rõ ràng là Thi Ảnh Diệp không đặt Lam giám đốc kia vào mắt. Tại sao lại bắt người ta đến vào ngày mưa chứ? Trần quản gia tự lau mồ hôi dù vốn chẳng có giọt nào. Tiểu thư làm khó ông nữa rồi.

Trần quản gia "vâng vâng" liền hai tiếng. Rồi rời đi, trong phòng chỉ còn Thi Ảnh Diệp. Phòng ăn của Thi gia biệt thự thiết kế chủ yếu là bằng kính. Xung quanh là cây xanh. Thi Ảnh Diệp có thói quen ăn xong thì đón nắng.
Cô có làn da rất trắng, gầy ốm, lại ưa vận màu trắng. Mỗi khi đứng trong ánh nắng, tựa hồ như một chiếc lông vũ mỏng manh.

Thi Ảnh Diệp cầm cây bút đen trên bàn, vắt lên vành tai. Rồi bước ra ngoài. Cô muốn trồng hoa cẩm tú, ngày đẹp trời như vậy, phù hợp để gieo sự sống.

Trần quản gia đi đến cổng. Chiếc BMW sang trọng vẫn đang chờ. Trông thấy Trần quản gia, bảo vệ liền mở cổng.

Trần quản gia tiến đến thì cửa xe bật mở. Người bước ra là nam nhân độ dưới 30. Vóc người cao lớn, mái tóc đen vuốt keo. Âu phục chỉnh chu.

Đây là Lam Tần Hiển.

Y đã chờ ở đây một tiếng rồi. Không hiểu cô gái họ Thi đó có bị điên không. Lại chạy ra thị trấn, cách xa thành phố ở. Tìm đường đến thôi đã rất vất vả. Đến nơi lại không cho vào. Cứ như thế đậu xe ngoài cổng. Hơn hai mươi năm sống trên đời, Lam Tần Hiển chưa từng chịu đựng điều này.

Thật sự là quá mất mặt. Hắn muốn đi nhưng cố giữ bản thân bình tĩnh ở lại.

Khi thấy Trần quản gia Lam Tần Hiển mất kiên nhẫn hỏi ngay:

"Tiểu thư các người chịu gặp chưa?"

Trần quản gia gãi đầu. Khó xử quá, nhưng vẫn phải mang nguyên câu tiểu thư nói mà truyền đạt lại thôi.

"Tiểu thư nói; ngày đẹp trời tiểu thư bận trồng hoa cẩm tú. Lam giám đốc hãy đến vào ngày mưa. "

Trần quản gia vừa nói vừa trưng ra bộ mặt hết sức thông cảm. Thi tiểu thư cổ quái đến hết phần thiên hạ rồi.

Lam Tần Hiển nghe vậy tức đến gân xanh hiện lên trán. Lời kia đã đi đến cực hạn chịu đựng của hắn.

Lam Tần Hiển cáu gắt nói:
"Các người đùa tôi? Có biết Lam gia là ai không? Nếu Lam gia muốn, cô ta đừng hòng còn bán được quyển sách nào!"

Lam Tần Hiển đe dọa. Nhưng lời này chẳng khiến người giúp việc của Thi gia sợ hãi. Thậm chí những nam vệ sĩ gác cổng còn có ý cười giễu.

Trần quản gia dẹp đi bộ mặt khi nãy. Ánh mắt có tia đanh lại. Trong mắt ông, những nữ biên tập đến đây thật khổ, còn bị tiểu thư xoay mòng mòng. Tuy vậy, nam nhân này tự cao tự đại. Dám đe dọa cả Thi tiểu thư? Không biết đường tìm chết.

Trần quản gia lạnh giọng:

"Thi gia chúng tôi gì cũng thiếu, chỉ không thiếu quyền lực. Mời đi cho!"

Trần quản gia nói xong, liền xoay lưng vào trong. Hai vệ sĩ liền tiến một bước. Mặt trầm lặng.

Lam Tần Hiển nhận ra, đến một quản gia cũng tỏ ý kinh thường mình. Thi gia là cái quái gì? Hắn chưa từng nghe đại hộ phú hào nào họ Thi.

"Lam giám đốc. Vào xe đi, tôi có lời muốn nói!"

Là trợ lý của Lam Tần Hiển. Tuy gọi là trợ lý nhưng đây là chú của hắn. Lam Toàn.

Nghe lời chú mình, Lam Tần Hiển liền trở lại xe. Đóng cửa, tài xế bắt đầu lái xe rời đi.

Lam Toàn lúc này mới lên tiếng:

"Từ lúc lái xe vào trấn, đều rất vắng vẻ. Cháu biết tại sao không?"

Lam Toàn đột nhiên hỏi. Với điều này làm sao Lam Tần Hiển biết, vốn cũng chẳng cần biết.

"Cháu không biết, không quan tâm." Lam Tần Hiển đáp. Gương mặt vẫn còn tia bực bội.

Lam Toàn thả hơi dài. Cháu của ông quá nóng tính. Lại chủ quan về đối phương. Thi Ảnh Diệp này không phải người bình thường đâu.

Lam Toàn lấy ngữ khí bình ổn tiếp lời:

"Vì tất cả trấn này đều thuộc về Thi Ảnh Diệp. Chú nhờ bạn bên sở nhà đất tra thông tin, liền thấy tất cả giấy đất chỉ mang tên Thi Ảnh Diệp."

Nghe đến đây Lam Tần Hiển mở to mắt nhìn xung quanh. Xung quanh đường là cánh đồng lúa và hoa màu.

Lam Tần Hiển cả kinh nói:

"Mua cả một trấn? Cô ta là ai? Cha mẹ cô ta là đại gia nào?"

Lam Toàn lắc đầu.

"Đây là nữ nhân mà đến Lam gia cũng không điều tra được. Cháu đã quá kinh thường cô ấy!"

Lam Toàn nói rồi nhìn Lam Tần Hiển. Có ý trách cháu mình. Lam Toàn lên tiếng:

"Cháu không nên buông lời như vậy, bây giờ muốn có bản thảo đó... e không còn khả năng."

Lam Tần Hiển phẫn ý.

"Sao lại không có khả năng?"

Lam Toàn điềm tĩnh lý giải:

"Cô ta vốn không cần tiền. Nhưng cháu lại lấy Lam gia ra đe dọa. Kẻ cao ngạo nào mà chịu được."

Lam Toàn Tự thở dài. Lam Tần Hiển lúc này mới nhận ra tình hình. Thật muốn mang lời khi nãy nuốt vào bụng.

Lam Tần Hiển sợ hãi hỏi:

"Thế phải làm sao, chẳng lẽ nhìn chị hai lập công?"

Lam Toàn liền cười, đáp:

"Cháu không lấy được, không có nghĩa Lam Bạch có được. Chỉ cần thêm chút thủ đoạn. E rằng đến mặt Thi Ảnh Diệp, Lam Bạch cũng đừng hòng gặp."

Lam Tần Hiển liền minh bạch, đúng vậy! Chỉ cần giở chút thủ đoạn. Thi Ảnh Diệp kia sẽ cự tuyệt Lam Bạch mà thôi.

***

Thi Ảnh Diệp đeo găng tay, đang xới đất trồng hoa cẩm tú. Loại hoa này thú vị ở chỗ có thể đổi màu theo đặc tính hóa học trong đất. Một loại hoa có thể kiểm soát được nếu người trồng biết chút kiến thức.

Thi Ảnh Diệp đặt cây cẩm tú xuống. Ghim đinh sắt xung quanh. Mỗi cây cẩm tú ghim đúng mười hai cây đinh. Quyết không sai lệch.

Trần quản gia đến, trông thấy tiểu thư thật đang trồng hoa.

"Tiểu thư!" Trần quản gia cất tiếng, cúi chào.

Thi Ảnh Diệp đứng lên. Rửa tay. Nữ giúp việc liền đưa khăn cho cô lau khô.

Trần quản gia tiến gần, cất giọng:

"Tên họ Lam đó đã chịu đi. Nhưng trước khi đi còn buông lời đe dọa."

Thi Ảnh Diệp vừa lau tay, vừa nhìn hoa cẩm tú do mình trồng. Lại đe dọa, chỉ kẻ tiểu nhược mới dùng đến điều này.

Thi Ảnh Diệp đến bàn tự rót tách trà nóng.

"Đe dọa thế nào?" Thi Ảnh Diệp hờ hững hỏi.

Trần quản gia đáp ngay:
"Mang Lam gia ra dọa."

Thi Ảnh Diệp ngửi qua hương trà, rồi uống. Thời tiết hôm nay quả thật rất đẹp.

"Lam gia là ai?"

Thi Ảnh Diệp hỏi. Cô lấy cây viết trên vành tai xuống. Lấy cuốn sổ nhỏ đặt ra bàn.

Trần quản gia biết Thi Ảnh Diệp có cảm hứng sáng tác. Liền nói thật nhanh, tránh làm phiền:

"Lam gia là chủ Vạn Hưng tập đoàn. Lam gia là danh gia, con cháu được dạy dỗ rất nghiêm..."

Lời còn chưa nói hết, Thi Ảnh Diệp đã giơ tay chặn lại. Trần quản gia hiểu ý liền lui ra. Những người khác cũng âm thầm đi nơi khác.

Để lại mỗi Thi Ảnh Diệp một mình viết trên giấy.

Thời tiết hôm nay thật sự tốt, sẽ không ai, không điều gì phá hỏng được tâm trạng của cô.

***

Lam Bạch vừa bước chân ra khỏi phòng họp. Thư ký của cô liền đến gần thông báo:

"Lam phó tổng, Mạc biên tập của Xuân Tự đã đến."

Rất nhanh, rất đúng giờ. Lam Bạch cất giọng:
"Mời Mạc biên tập vào phòng của tôi."
Nữ thư ký "vâng" một tiếng rồi rời đi.

Lam Bạch bước vào phòng của mình. Căn phòng với lối thiết kế lấy gỗ làm chủ đạo. Màu nâu của gỗ lại hút ánh sáng nên bầu không khí có chút u tối.

Mạc biên tập đi theo thư ký bước vào, Lam Bạch theo lễ mời cô ngồi.

Cuộc trò chuyện ngày hôm nay, Lam Bạch muốn tìm hiểu vì sao Thi Ảnh Diệp lại không hợp tác nữa với Xuân Tự.

"Kỳ thực, chúng tôi cũng không biết tại sao. Thi văn gia không hề nói lời nào."
Mạc biên tập nói. Kèm theo hơi thở dài. Đến giờ đây vẫn là đáng tiếc cho Xuân Tự.

Lam Bạch không lộ biểu tình nào. Trên mặt vẫn duy trì hòa ý.
Cô đều giọng hỏi:
"Không nói một lời?"
Mạc biên tập gật đầu. Cô trả lời ngay:
"Lam phó tổng chưa biết, Thi văn gia ấy thích nhất chính là im lặng. Tai thì lúc nào cũng vắt một cây viết. Không thích gì cũng không nói, chỉ có một quản gia bên cạnh thay Thi văn gia từ chối."
Mạc biên tập nói một hơi, Lam Bạch nhìn ra được Mạc biên tập có chút phẫn ý bên trong. Điều này đúng thôi, trên đời không gì dễ tức giận bằng việc bị từ chối không lý do.

"Lúc đầu, tôi còn tưởng Thi văn gia không thể nói chuyện. Con người đó thật sự cổ quái. Dù chỉ mới 22 tuổi."
Mạc biên tập tự tiếp lời. Đã bộc rõ tức giận, xem ra lần bị Thi Ảnh Diệp từ chối. Khiến Mạc biên tập bị cấp trên khiển trách không ít.

Cuộc gặp kéo dài thêm nửa tiếng thì kết thúc. Mạc biên tập được xe của Vạn Hưng đưa về.
Tiếp theo là đến nhà xuất bản Hà Giang.

Lam Bạch không muốn đánh trận không rõ người. Thi Ảnh Diệp, qua lời kể của người khác là cực đại cổ quái.

Một con người. Không cần tiền thì sẽ cần danh tiếng.

Nhưng Thi Ảnh Diệp chưa từng lộ mặt trước báo chí lẫn độc giả.
Tức là tiền cũng không cần, danh cũng không cần.

Lam Bạch chợt có cảm giác không tin vào loại người này. Càng trải qua nhiều thứ, cô thậm chí tin vào bản chất xấu xa của con người nhiều hơn sự lương thiện.
Chỉ cần biết một người muốn gì. Thì có thể điều khiển y. Phàm là con người, chắc chắn sẽ tham.
Cho dù là kẻ tu hành, chẳng phải cũng có sân si là muốn niết bàn gặp Phật?

Thi Ảnh Diệp chắc chắn không ngoại lệ.

---
Chương 4: cẩm tú chưa nở đã tàn

Cookie Consent
We serve cookies on this site to analyze traffic, remember your preferences, and optimize your experience.
Oops!
It seems there is something wrong with your internet connection. Please connect to the internet and start browsing again.
AdBlock Detected!
We have detected that you are using adblocking plugin in your browser.
The revenue we earn by the advertisements is used to manage this website, we request you to whitelist our website in your adblocking plugin.
Site is Blocked
Sorry! This site is not available in your country.