Vào mục lục để xem chi tiết truyện nhé bạn. Test link

[girlxgirl] Lạc mất - Tìm thấy [chương 1: Elizabeth Berkl]

Elizabeth Berkl bước đi trên phố, dù đã sang năm nhưng trời vẫn rất lạnh. Tin thời tiết còn cho biết vài nơi tuyết còn chưa tan. May thay ở New York tuyết đã biến mất chỉ để lại khí trời lạnh giá. 

Elizabeth năm nay 35 tuổi, một nữ doanh nhân mới nổi trong lãnh vực phần mềm. Cô sở hữu vẻ ngoài rất hấp dẫn, một mái tóc vàng uốn lượn, gương mặt hài hòa với mái tóc. Cô có đôi mắt rất đẹp, một màu xanh như nước biển, nhưng màu xanh ấy cô đọng lại. Khiến cô có gì đó rất mạnh mẽ nhưng cũng phản phất cô đơn. 

Elizabeth cao tận một mét bảy tám. Đang khóac lên vai một chiếc áo lông thú đắc tiền, khiến cô trông rất đẹp nhưng là vẻ đẹp khó gần. Những chàng trai nhìn thấy cô luôn phải ngoái đầu nhìn, nhưng họ không dám bắt chuyện vì biết cô ở một đẳng cấp khác. Và chắc chắn họ không có cơ hội nào tiến lại gần cô cả.

Elizabeth kiểm tra tin nhắn trong di động, toàn là tin nhắn của Hank, gã đang là người yêu của cô. Elizabeth không yêu Hank, nhưng không hẳn là ghét gì gã. Nhưng để làm người yêu thì gã không thể, đơn giản vì cô không có cảm giác vì với gã. Thậm chí cho dù gã khá đẹp trai, Hank có tất cả những gì mọi cô gái khao khát nhưng không hiểu sao Elizabeth không hề bị gã thu hút. Cô chỉ thấy gã nhàm chán. Lý do cô nhận lời yêu của gã là vì cha mẹ của cô, dạo gần đâu họ luôn muốn cô lập gia đình, mà cũng phải, ở tuổi như cô bạn bè cùng lứa đã có con cái hết cả rồi. Duy mình cô còn độc thân. Thế nên cô nhận lời yêu của Hank nhưng nói rõ ràng chỉ đang ở mối quan hệ tìm hiểu nhau thôi vì cô chưa có tình cảm với gã. Hank sướng điên và sau đó thì gã đi nói khắp nơi rằng cô là người yêu của gã, Elizabeth không hề thích điều này nhưng đành phải chịu, cha mẹ cô thì rất vui. Nên phần nào cô cũng thấy tốt. Dù gì trong mối quan hệ này cô cũng chẳng mất gì.

Elizabeth bỏ di động vào túi và bước đi trên đường, bỗng có một cô gái từ bên kia đường đập vào mắt cô. Một cô gái mặc chiếc sơ mi trắng, tay áo được xoắn lên, trông cô chẳng có vẻ gì là lạnh. Mỗi bước chân của cô đểu rất nhanh nhẹn, mái tóc đỏ rực rỡ hoang dã, như một ý đồ nổi loạn âm thầm. Elizabeth tự hỏi mái tóc đó là nhuộm để chống đối cha mẹ cô hay là màu tóc tự nhiên.

Gương mặt cô gái ấy toát lên vẻ thông minh đầy hiểu biết. Elizabeth vô thức dừng chân, ánh mắt dõi theo cô gái ấy không ngừng. Rồi bỗng cô ấy dừng chân và ngoái nhìn cô, khóe môi bật cười. Cô gật nhẹ đầu như chào Elizabeth, còn Elizabeth thì thất thần, cô không biết nụ cười ấy có phải dành cho mình không?

Nhưng chợt cô không còn cảm thấy lạnh, nụ cười kia như một cơn lốc cuốn cô đi đến nơi khác. Nụ cười thật đẹp...

Cho đến khi cô gái ấy đi khuất Elizabeth vẫn dõi nhìn theo, không hiểu sao cô có cảm giác đã tìm thấy điều gì đó mà bao lâu nay cô đã đánh mất. Có gì đó rất lạ lùng vừa xuất hiện bên trong cô...

Tối đó, sau khi lo hết việc công ty Elizabeth về đến căn hộ chung cư của mình. Từ trên tầng hai mươi tám cô nhìn xuống đường phố, trong cái lạnh giá vẫn không thể ngăn cản dòng người lướt đi. Cô có thể thấy muôn vàn ánh đèn từ xe ô tô chiếu rọi xuống mặt đường.

Trong quang cảnh ấy cô bỗng muốn cũng được bước ra phố dạo đêm với một ai đó. khi nghĩ đến đây Elizabeth tự cười, không thể tin có ngày bản thân lại thấy cô đơn.

Cô đang bị gì vậy nhỉ? Một Elizabeth Berkl nổi tiếng với sự lạnh nhạt, quyền lực. Thế mà giờ lại yếu lòng chỉ vì gặp một ai đó lướt qua mình. 

Cô tự hỏi có phải mình đã bị cảm lạnh? Hay mình đã yêu...

Nhưng ý nghĩ này lập tức bị cô dập tắt, cô không tin vào tình yêu sét đánh. Tình yêu từ cái nhìn đầu tiên thật lố bịch. 

Nhưng nụ cười kia vẫn không thoát ra khỏi não cô, nụ cười ấy như có xúc tu cứ hít chặt lấy cô. Elizabeth luôn tự hỏi cô ấy cười với mình hay ai khác? Thật sự cô không thể chịu được cảm xúc này.

Elizabeth muốn gặp lại cô gái ấy, hôm đó là giờ tan sở, hẳn cô gái ấy vừa từ nơi làm việc bước ra. Hoặc vừa ăn trưa và trở về công ty. Có lẽ chỉ cần đứng lại nơi cũ thì có thể gặp được cô gái ấy lần nữa. 

Ý nghĩ này mới điên rồ làm sao! Chẳng lẽ Elizabeth gặp cô gái ấy và hỏi "Xin lỗi cho tôi hỏi hôm qua có phải cô cười với tôi không?"

Elizabeth không thể làm thế, nhưng chuyện quái quỷ gì đang diễn ra với cô thế? 

Một nữ CEO chưa từng giao động bất cứ gì mà lại rơi vào tình huống này. Nhưng chắc chắn cô sẽ tìm cô gái ấy lần nữa, mái tóc đỏ ấy, nụ cười ấy. Tất cả như một tình huống không thật vừa xảy ra.

Cookie Consent
We serve cookies on this site to analyze traffic, remember your preferences, and optimize your experience.
Oops!
It seems there is something wrong with your internet connection. Please connect to the internet and start browsing again.
AdBlock Detected!
We have detected that you are using adblocking plugin in your browser.
The revenue we earn by the advertisements is used to manage this website, we request you to whitelist our website in your adblocking plugin.
Site is Blocked
Sorry! This site is not available in your country.