Vào mục lục để xem chi tiết truyện nhé bạn. Test link

Vân Thư chi luyến - Chương 3: Gặp lại

Mười giờ sáng, ngày đầu năm mới nhưng Triệt Lạc Vân vẫn phải làm việc, ngón tay cô liên tục thao tác trên màn hình laptop. Trên bàn còn có một cốc cà phê đen nóng hỏi, thi thoảng cô lại uống một ngụm. Chuyện nhân công náo loạn đêm qua đã lên báo, thật khó tránh tai mắt của nhà báo. Triệt Lạc Vân đã lường trươc tình huống này nên đêm qua đã thẳng tay đuổi việc An quản lý, hình ảnh của cô được báo chí hết lời khen ngợi. Phỏng vấn vài nhân công, họ luôn miệng khen cô.

Việc này với Triệt thị không những không tổn hại mà còn thêm danh tiếng. Màn hình laptop thông báo có mail đến, đó là mail của Triệt Phiện - ông nội của cô, đồng thời là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Triệt thị, Triệt lão ở nước ngoài hai năm nhằm mở rộng thị trường Triệt thị sang đó. Mọi việc đều rất thuận lợi, đáng lý cô mới phải là người sang ấy, Triệt Phiện tuổi đã cao còn phải sang Mỹ. Nhưng Triệt lão gia không an tâm để cô đi, cô cũng thầm đoán được lý do là vì cô không thể nói chuyện. Dễ gặp khó khăn khi sang xứ lạ.

Trong mail, Triệt lão gia khen cô xử sự việc nhân công nổi loạn lần này rất tốt, việc thẳng thắng đuổi việc An quản lý, An Ngụy càng tốt. Tuy ông ta đã làm ở Triệt thị lâu, nhưng không thể nghĩ bản thân là công thần làm càng. Đuổi việc An quản lý đủ để răng đe những kẻ muốn làm loạn, và cũng để họ biết Triệt gia mới là người chủ của Triệt thị.

Cuối mail Triệt lão không quên dặn dò cô đừng mải mê công việc, hãy chú ý sức khỏe. Triệt Lạc Vân khẽ cười, dừng ngay công việc đang làm cô soạn một bức mail trả lời ngay cho ông nội của mình. Gửi lời chúc tết và mong ông giữ gìn sức khỏe. Rất mong ông sớm quay về.

Sau khi gửi mail đi, cô lại uống thêm một ngụm cà phê thì phát hiện ra đã hết. Vừa định tìm phục vụ gọi cốc khác thì một cô gái xuất hiện, trên tay bưng một khây trà đặt xuống bàn của Triệt Lạc Vân. Cô gái ấy có một vóc dáng cao, mảnh khảnh, mái tóc đen dài xoăn nhẹ phần đuôi. Vẻ mặt thông minh lại thêm phần tự tin, trông cô không khỏi có chút kiêu ngạo.

"Còn nhớ tôi không?"

Tưởng Thư hỏi, tự mình kéo ghế và ngồi xuống, ngón tay nhanh nhẹn rót một tách trà. Và đẩy về phía Triệt Lạc Thư.

Triệt Lạc Thư gật đầu, hàng chân mày xinh đẹp khẽ chau lại. Đây rõ ràng là hỏi vì sao cô lại ở đây? Còn ngồi chung với tôi?

"Tôi có xem tin tức của em, nên đến đây."

Tưởng Thư im lặng, nhìn Triệt Lạc Vân rồi nói tiếp.

"Tôi muốn gặp em."

Câu trả lời này nếu từ miệng của một ai khác Triệt Lạc Thư sẽ không tin và cho rằng y muốn kiếm lợi từ cô. Nhưng lời nói lại từ miệng của Tưởng tổng, người đang nắm quyền tối cao chỉ sau cha mình. Mà Tưởng thị lại là một tập đoàn chẳng thua kém gì Triệt thị, họ điều có danh thế và quyền lực. Chẳng việc gì Tưởng Thư lại muốn tiền bạc từ cô.

Nghĩ đến đây gương mặt Triệt Lạc Vân càng đanh lại. Tưởng Thư vẫn bình thản cất lời:

"Em dùng trà đi, trà sen đấy, sẽ giúp em ngủ ngon hơn. Tôi đoán là cả đêm qua em không hề ngủ."

Triệt Lạc Vân dẹp laptop sang một bên, dùng điện thoại vào phần tin nhắn gõ dòng chữ "làm sao cô biết tôi không ngủ?" rồi xoay ra cho Tưởng Thư xem.

"Đêm qua lúc em rời đi cũng khá khuya rồi, em đến đây chắc hẳn cũng gần sáng. Khi đến đây tôi đã hỏi nhân viên, em ngồi đây từ lúc sáu giờ đến giờ. Không cần nghĩ cũng biết em không ngủ."

Tưởng Thư vừa nói vừa tự uống trà của mình.

Triệt Lạc Vân nhìn tách trà, rồi nhẹ nhàng cầm lấy. Ngửi nhẹ rồi uống một ít, mùi trà dịu dàng, ngọt dịu, khi uống vào hương sen loang tỏ trong vòm miệng. Bất giác cô nhắm chặt mắt thưởng thức.

"Em thật sự là người biết thưởng thức, tôi chưa từng gặp ai biết thử thức uống như em."

Tưởng Thư nói, tay lại rót thêm một ít trà cho Triệt Lạc Vân

Triệt Lạc vân tay lại bấm di động, rất nhanh đã xoay ra cho Tưởng Thư đọc.

Người câm sẽ có vị giác và khứu giác rất tốt

"Tôi xin lỗi, tôi không cố ý."

Triệt Lạc Vân lắc đầu, trên mặt không hề có một tia trách móc. Cô cầm tách trà và thưởng thức.

Triệt Lạc Vân lại viết chữ trên di động.

"Trà rất ngon, lại rất thơm. Tôi thích lắm! Cảm ơn. Nhưng cô tại sao cứ tiếp cận tôi."

Tưởng Thư cười mà như không cười nhìn Triệt Lạc Vân.

"Triệt tổng lại đa nghi rồi, lý do rất đơn giản thôi."

Tưởng Thư nhìn thẳng vào mắt Triệt Lạc Vân, đôi mắt đen sâu thẳm nhưng quá buồn và cô độc. Mọi thứ như đều bị đôi mắt này làm lưu mờ vì nỗi buồn trong ấy quá mãnh liệt.

"Bởi vì, tôi nghĩ tôi yêu em mất rồi."

Lời nói này là thành tâm của Tưởng Thư mà nói ra, nhưng với Triệt Lạc Thư thì như nửa đùa nửa thật. Cô không biết gì về con người này. Điều đó khiến trong lòng cô thoáng sợ hãi.

Cô đứng dậy, và gật đầu chào với Tưởng Thư. Sau cùng rời đi. Bỏ lại Tưởng thư ngồi đó, tuy vậy Tưởng Thư không hề buồn, cô lại tự rót cho mình tách trà, tự thưởng thức. Nhìn bóng lưng Triệt Lạc Vân đi mất lòng Tưởng Thư bỗng thấy trống vắng, điều này khiến cô bật cười.
Cookie Consent
We serve cookies on this site to analyze traffic, remember your preferences, and optimize your experience.
Oops!
It seems there is something wrong with your internet connection. Please connect to the internet and start browsing again.
AdBlock Detected!
We have detected that you are using adblocking plugin in your browser.
The revenue we earn by the advertisements is used to manage this website, we request you to whitelist our website in your adblocking plugin.
Site is Blocked
Sorry! This site is not available in your country.