[BHTT] Ám Thị - Chương 3: Đông phong vô lực bách hoa tàn.
Chương 3: Đông phong vô lực bách hoa tàn.
-----
"Em cảm thấy chắc chắn rằng em sắp sửa điên trở lại. Em cảm thấy chúng ta sẽ không thể vượt qua những thời khắc kinh khủng đó thêm nữa." Virginia Woolf
—
Chiếc Toyota vios cũ kỹ giảm tốc độ để chuẩn bị rẽ vào sở cảnh sát Cửu Thành. Người trên xe là đội trưởng trọng án: Mạc Kỳ Yến.
Cấp dưới của cô là Trương Ninh thi thoảng vẫn nói rằng cô lên thay chiếc xe mới, chiếc xe này quá cũ rồi. Mạc Kỳ Yến tuy lên chức đã lâu nhưng lương mỗi tháng chẳng tăng bao nhiêu. Lại thêm mua căn hộ, trừ đi các khoản dự phòng nên Mạc Kỳ Yến vốn không còn tiền đổi xe. Mà thực lòng Mạc cảnh quan cũng không muốn thay xe mới. Cô có sự cố chấp với những món đồ thân thuộc của mình. Nếu mọi người thường vung tay quá trán hoặc mua sắm để giảm căng thẳng thì Mạc đội trưởng không thuộc chủ nghĩa tiêu thụ quá đà, hội chứng Fomo càng không thể ảnh hưởng tới cô.
Mạc Kỳ Yến lái chiếc Toyota vào bãi đậu xe trong cảnh sát. Khi xe đã dừng hẳn cô hít một hơi sâu, chỉnh lại tay áo đang xoắn lên cao, tự mình buộc gọn lại mái tóc dài. Mạc Kỳ Yến là người có vẻ ngoài xinh đẹp, đi kèm với sự nghiêm nghị của nghề nghiệp. Có thể nói sự quyến rũ lớn nhất của Mạc Kỳ Yến nằm ở sự nghiêm khắc, đáng tin tưởng. Ở sở cảnh sát cũng hay truyền tai việc gì khó cứ để Mạc đội trưởng giải quyết.
Đặc thù nghề nghiệp của cảnh sát là lúc nào họ cũng phải giữ bản thân trong trạng thái sẵn sàng cho mọi tình huống. Tuy vậy, có những người đã bị ăn mòn dần năng lượng, tuổi trẻ chưa hết nhưng nhiệt huyết đã cạn. Những cảnh sát có thâm niên, một bộ phận lại thích ngồi không ra lệnh. Sở trưởng của Cửu Thành chính là người như thế. Ông ta chỉ thích lên truyền hình với bộ Tây phục chỉnh tề, kèm mái tóc đã được cắt tỉa gọn gàng như các ca sĩ. Rồi cứ thế từ miệng ông ta là những lời dối trá về sự yên bình của Cửu Thành. Cái gì mà tỷ lệ tội phạm giảm sâu, an ninh được giữ vững. Dưới tay ông ta, bao nhiêu người đã bị đẩy oan vào tù nhằm giảm đi những con số báo cáo "tỷ lệ tội phạm".
Mạc Kỳ Yến bao năm qua đã nghe không ít chuyện tốt này, quyền lực mà họ có trong tay đã biến đổi họ. Hay tự bản thân họ vốn đã như thế, quyền lực chỉ là thứ giúp bản tính lộ ra rõ ràng hơn mà thôi?
Mạc cảnh quan bước xuống xe, nhanh nhẹn mặc lên người chiếc vest, vài cảnh viên đi ngang thấy cô liền gật đầu chào. Mạc Kỳ Yến nổi danh là "Hắc diện cảnh", đồng nghiệp chưa bao giờ thấy cô cười. Mọi người với Mạc Kỳ Yến là bảy phần kính trọng, ba phần sợ hãi.
Với họ, Mạc Kỳ Yến là một cảnh sát gương mẫu.
Nhìn vào chiếc Toyota bình dân mà Mạc Kỳ Yến hay dùng, người ngoài thường đánh giá cô là một cảnh quan bậc trung mà thôi. Nhưng khi tiếp xúc với cô họ sẽ bị choáng ngợp bởi sự nghiêm túc và chỉn chu của cô. Như thể đây là người được sinh ra trong môi trường giáo dục nghiêm khắc vậy.
Có người tôn trọng cũng sẽ có người chê bai. Mạc Kỳ Yến là muôn vàn phiên bản trong câu chuyện của họ, là một sĩ quan chính trực với chiếc ô tô cũ kỹ, hoặc là một sĩ quan ăn hối lộ và biết cách che giấu tài sản, chiếc ô tô chính là sự ngụy trang. Mạc Kỳ Yến có thể cũng không ngờ chiếc xe cũ của mình lại thành chủ đề bàn tán đến thế.
Ta là ai trong câu chuyện của người khác? Ta sẽ không bao giờ biết.
Mạc Kỳ Yến bước vào phòng làm việc của tổ trọng án. Họ đang bắt giữ nghi phạm, người này bị tình nghi cưỡng hiếp trẻ em. Vì không có chứng cứ ngoại phạm nên bị tạm giam 48 giờ. Mạc Kỳ Yến ra lệnh cho thuộc cấp hỏi cung liên tục, không cho phép nghi phạm nghỉ ngơi.
Một con người bình thường khi đứng trước áp lực, sẽ tự dựng thành một bức tường chống đỡ. Nhưng nếu bức tường liên tiếp bị tấn công, tâm trí sẽ hao mòn. Đến khi bức tường sụp đổ sẽ tự động phơi bày bản thân. Mạc Kỳ Yến từng gặp qua vô số nghi phạm, thích chơi trò tâm lý với cảnh sát, bọn chúng thậm chí không xem mình là kẻ đang bị thẩm tra. Mà còn dò xét ngược lại cảnh viên hỏi cung.
May mắn tên nghi phạm lần này sắc mặt tím tái, sợ đến run rẩy, nếu áp dụng cái hỏi cung liên tục. Sẽ có thể tự khai ra...
Mạc Kỳ Yến vừa vào phòng, tổ viên của cô lập tức đứng lên, nghiêm người chào.
Trương Ninh, tiến gần Mạc Kỳ Yến báo cáo:
"Sếp Mạc, nghi phạm họ Hầu kia đã đổi luật sư. Hiện giờ hắn đang trò chuyện cùng luật sư bên trong."
Hầu Cường cũng là một doanh nhân địa ốc có chút tiếng tăm. Từ hôm bị bắt, hắn đã đổi đến hai luật sư. Người này là luật sư thứ ba. Trương Ninh không hiểu nổi bọn người này, là dư tiền quá nên toàn ném qua cửa sổ à? Bọn luật sư kia làm sao có khả năng bảo lãnh tên Hầu Cường.
Mạc Kỳ Yến lên tiếng, đình chỉ suy nghĩ của Trương Ninh:
"Luật sư kia tên gì?" Trương Ninh nghe sếp hỏi liền lập tức trả lời:
"Là Mạc Kỳ Tuấn" Mạc Kỳ Yến nghe tên này, chân mày thoáng cau lại. Vài năm trước, khi mới vào ngành, cô ở tổ phụ trách quan hệ dân - cảnh. Mạc Kỳ Tuấn nhiều lần làm khó cô, những hình cảnh nhận đơn của người này bị giáng cấp, hồ sơ bị bôi đen không ít.
Giờ khi cô qua tổ trọng án, người này cũng không buông tha sao?
Mạc Kỳ Yến không nói gì, tự mình đi đến phòng thẩm tra. Trương Ninh vội vàng đi sau.
Mạc Kỳ Yến đẩy cửa phòng vào, bên trong Mạc Kỳ Tuấn vận sơ mi xanh, cổ trắng. Ống tay xắn lên tận khủy, tay trái băng bó trắng một dải.
Mạc Kỳ Tuấn đứng khỏi ghế. Hướng về Mạc Kỳ Yến cất giọng.
"Vị này chắc là đội trưởng đội trọng án. Mạc cảnh quan!"
Mạc Kỳ Tuấn cao ngạo nói, đang cố ý đánh vào nhuệ khí của cảnh sát. Trương Ninh đứng sau có chút bất an, người này khác hẳn những luật sư trước.
Mạc Kỳ Yến không hề bận tâm biểu tình cao ngạo của Mạc Kỳ Tuấn. Cất giọng đều trả lời:
"Mạc luật sư, tôi đến hỏi cung nghi phạm."
Hầu Cường nghe nhắc đến mình liền giật mình, Mạc Kỳ Tuấn liền trấn an:
"Hầu giám đốc, không gì phải sợ, tôi đến bảo lãnh ông ra."
Nghe thấy thế, Trương Ninh liền khó chịu, Hầu Cường là nghi phạm cưỡng hiếp trẻ em. Theo luật không được bảo lãnh. Tên luật sư họ Mạc kia lấy quyền gì đòi thả người.
"Người này không thể bảo lãnh!" Trương Ninh nóng giận nói.
Mạc Kỳ Tuấn liền nở nụ cười giễu cợt. Y lấy trong người ra một tờ giấy chẩn đoán của bác sĩ, đưa cho Mạc Kỳ Yến. Mạc Kỳ Yến nhận lấy, đọc xong liền bình thản lên tiếng:
"Trương Ninh, anh đưa Hầu Cường làm thủ tục bảo lãnh. Nhớ nhắc ông ta hiện thời không được xuất cảnh."
Trương Ninh bất ngờ, vì lẽ gì lại thả người? Trong lòng khó chịu nhưng không dám mở lời. Mạc Kỳ Yến là người rất nghiêm khắc, lời nói ra không thể trái. Trương Ninh đành đưa Hầu Cường ra ngoài. Bên trong hiện thời chỉ còn Mạc Kỳ Tuấn và Mạc Kỳ Yến.
Mạc Kỳ Tuấn thu xếp giấy tờ trên bàn rồi nhìn Mạc Kỳ Yến.
"Không định về nhà?"
Mạc Kỳ Tuấn hỏi, Mạc Kỳ Yến khoanh tay, nhìn người trước mặt.
"Ngoài công việc ra, chúng ta không gì để nói." Mạc Kỳ Yến chứa hàn khí trong giọng. Mạc Kỳ Tuấn nhìn cô, thở dài.
"Đã lớn từng tuổi này vẫn còn ấu trĩ như vậy, em có phải người nhà họ Mạc không?"
Mạc Kỳ Tuấn nói xong, tự mình rời đi, đây vốn dĩ là nói để tự thỏa mãn bản thân vốn chẳng cần người nghe tiếp nhận, Mạc Kỳ Yến quá quen thuộc với tính cách này của đối phương. Mạc Kỳ Tuấn chính là con trưởng của Mạc gia, là anh trai của Mạc Kỳ Yến. Nhưng giữa hai người này từ lâu đã có xung đột, Mạc Kỳ Tuấn vô cùng ghét cảnh sát, nhưng Mạc Kỳ Yến lại đi theo nghề này.
Luật sư và cảnh sát luôn đối đầu nhau, mà Mạc Kỳ Tuấn lại được sự hậu thuẫn của Kỳ Thức Nhàn. Nên càng ngàng càng thành danh, cảnh sát gặp y, hầu như chẳng mấy ai chống đỡ được. Kẻ biết địa vị của Mạc Kỳ Tuấn càng kính sợ. Trong giới luật sư, người giỏi nhất vẫn là Nguyễn Lịch Đình, chỉ có điều nếu đặt lên bàn cân thì "Kỳ gia" chính là sức nặng đủ để áp đảo vị luật sư kia.
Mạc Kỳ Yến nhìn tờ giấy chẩn bệnh trong tay. Nội dung tờ giấy nói rằng bệnh trạng của mẹ Hầu Cường chuyển xấu. Trường hợp này có thể bảo lãnh ra ngoài, con dấu bệnh viện và chữ ký bác sĩ là thật. Chỉ có điều, những tờ giấy này muốn có bao nhiêu mà chẳng được, chỉ cần có đủ tiền.
Mạc Kỳ Yến ghét nhất là anh trai mình luôn dùng tiền để mua sự thật. Con người này, tài năng thì ít nhưng thủ đoạn lại vượt trội.
-----
Chiều hôm đó, Mạc Kỳ Yến lãnh đạm trở về, vừa từ thang máy bước ra. Cô đã trông thấy vài người từ dịch vụ dọn nhà mang rất nhiều thùng giấy chuyển vào căn hộ đối diện.
Khu chung cư này mới xây dựng gần đây, nên luôn có người chuyển vào. Người chủ mới kia xem chừng khá ít đồ đạc, chỉ toàn thùng giấy mà thôi. Mạc Kỳ Yến lách người đi sát hành lang cho những nam nhân kia rinh đồ. Một nhân viên đặt thùng giấy trên vai, có lẽ vì nặng nên làm rơi xuống sàn. Thùng giấy vì bị rơi nên rách một vết to, khiến đồ bên trong toàn bộ tràn ra sàn.
Bên trong chỉ toàn là sách, nhiều đến nỗi chặn ngang đường đi của Mạc Kỳ Yến.
Nam nhân viên vội vàng cúi người nhặt. Mạc Kỳ Yến có chút thích thú liền quan sát, những cuốn sách được in theo loại bìa classic bằng da.
Mạc Kỳ Yến phụ nam nhân kia gom sách lại, nam nhân thấy Mạc Kỳ Yến phụ giúp liền cảm ơn.
Thùng sách to này có khi đến năm mươi quyển, từ thể loại Triết học, Tâm lý học, đến Văn học đều có. Mạc Kỳ Yến đặc biệt chú ý đến các tác phẩm của Virginia Woolf, nhà văn nữ đồng tính tự tử vì bệnh thần kinh.
Nam nhân viên có chút hoảng, lúc vận chuyển, người kia đã nói, không được để sách bị hư tổn. Những cuốn sách bị va đập thế này không hư, nhưng phần góc vài cuốn đã bị cong, tuy rất ít nhưng thế nào mà chẳng bị phát hiện. Huống hồ nữ chủ nhân này còn là một người vô cùng kỳ quái.
"Những thùng còn lại đều là sách?" Mạc Kỳ Yến hỏi
Nam nhân viên lập tức trả lời:
"Đúng vậy, cô gái này chẳng có đồ đạc gì nhiều, toàn là sách."
Thì ra chủ nhân của số sách này là một cô gái.
Nam nhân viên đang lo lắng, khi có người hỏi liền tự nói tiếp. Đó là một trạng thái càng lo lắng, càng nói nhiều, vì như thế sẽ giảm đi áp lực bên trong.
"Cô ta đã dặn không được phép làm hư hại bất kỳ cuốn sách này... lần này thật là..."
Mạc Kỳ Yến thấy vẻ mặt của người đàn ông thật sự lo đến chảy cả mồ hôi. Cô gái kia đáng sợ đến vậy sao? Nhưng đúng là bệnh của người đọc sách, sẽ rất ghét sách của mình bị hư.
Thùng đã bị rách, nên họ phải bê từng chồng vào bên trong nhà. Mạc Kỳ Yến tiện tay giúp nhân viên đưa sách vào trong. Là chung cư, nên mỗi căn hộ đều được thiết kế giống hệt nhau, nữ chủ nhân này chỉ đặt một chiếc bàn gỗ kèm đúng một chiếc ghế. Ngoài ra, thứ nhiều nhất chính là sách, một người sống khép kín vô cùng. Và duy nhất một chiếc ghế đã ngụ ý rõ ràng: Tôi không muốn tiếp khách.
Mạc Kỳ Yến đặt chồng sách, xếp lên kệ.
Khi đã xong, Mạc Kỳ Yến trở về căn hộ của mình. Tắm rửa, thay đồ, Mạc Kỳ Yến tự nấu bữa ăn tối cho mình. Khi đã xong, cô tự khui một chai vang, rót vào ly thủy tinh. Dựa vào ghế bành, chân bắt chéo, thưởng thức rượu kèm một bài nhạc cổ điển.
Tần Y Lạc đi sai đường, cô lái xe vòng vòng mãi mới tìm ra đường về căn hộ mới của mình. Nơi ở mới của Tần Y Lạc có bảo an rất tốt. Xe vừa đến cổng, bảo an liền hỏi cô là ai. Sau khi xác minh danh tính là chủ một căn hộ. Họ mới cho xe vào.
Tần Y Lạc thích điều này, thêm một lớp an ninh càng tốt. Tần Y Lạc đi vào sảnh lớn. Bước vào thang máy, ấn chọn tầng 14. Thang máy vừa mở, điện thoại của Tần Y Lạc liền rung. Là Mạc Kỳ Yến gọi đến. Tần Y Lạc cười nhẹ, cô ta ít khi chủ động liên hệ.
Tần Y Lạc bắt máy, liền nghe tiếng nhạc Tango to Evora vang nhẹ bên tai. Mạc Kỳ Yến có nhiều sở thích cổ điển hơn cô nghĩ.
"Virginia Woolf." Mạc Kỳ Yến nói, chỉ là một cái tên, thật khiến người ta khó nhận định đây là ý gì.
Nhưng Tần Y Lạc hiểu, đôi mắt cô có chút niềm vui ẩn hiện. Tần Y Lạc mở cửa nhà bước vào. Cô trả lời lại bên kia đầu dây điện thoại, cũng bằng một cái tên khác:
"Vita Sackville-West"
Với người đọc sách việc bắt gặp một người cùng sở thích, cùng thích một tác phẩm, một tác giả thì có khác gì gặp được tri kỷ.
Vita Sackville-West là nữ nhà thơ, là mối tình mà Virginia Woolf theo đuổi. Woolf mắc bệnh tâm thần và bị nó hành hạ tới mức tự tử, tuy vậy trong suốt thời gian sáng tác Woolf đã viết ra Orlando - một bức thư tình dài quyến rũ, với lời đề tặng dành cho người tình Vita của bà.
Mạc Kỳ Yến uống chút rượu. Tần tiểu thư, thật sự là người thế nào? Mạc Kỳ Yến tự hỏi trong đầu, lần đầu sau nhiều năm, Mạc Kỳ Yến bắt đầu chú ý đến Tần Y Lạc. Cô tự hỏi, đằng sau con người xinh đẹp ấy, đằng sau nụ cười ấy là ai? Phải thừa nhận rằng cô bị sự tò mò kích thích.
Họ im lặng, Mạc Kỳ Yến trầm tư vào suy nghĩ của mình. Tần Y Lạc thì mở cửa nhà, bước vào trong, quan sát tất cả những cuốn sách đang có. Điện thoại vẫn đặt trên tai, Tần Y Lạc nghe được tiếng nhạc du dương kèm hơi thở đều đặn của người kia.
Mạc Kỳ Yến nghe được âm thanh, dường như người kia đang lật dở một cuốn sách nào đó.
Chợt, họ chẳng muốn nói điều gì. Cùng nhau trò chuyện thì dễ, nhưng cùng nhau im lặng mới khó. Khoảnh khắc hiện tại thật kỳ lạ, rất gần nhưng lại rất xa. Im lặng nhưng lại náo nhiệt.
Nhưng dường như, rất bình yên...
Mạc Kỳ Yến chợt nhận ra bản thân im lặng quá lâu, muốn lên tiếng. Nhưng rồi lại không biết nói gì...
"Cuốn sách bị hỏng"
Tần Y Lạc nói, đánh gãy suy nghĩ của Mạc Kỳ Yến.
"Bị hỏng?" Mạc Kỳ Yến không rõ sự tình nên hỏi lại.
Tần Y Lạc khó chịu trả lời:
"Đã dặn họ rất kỹ không được làm hỏng bất kỳ cuốn sách nào."
Trong đầu Mạc Kỳ Yến liền vụt qua một suy nghĩ. Cô lập tức lên tiếng:
"Em bước ra khỏi cửa nhà đi!"
Tần Y Lạc dường như có chút ngạc nhiên.
"Tại sao?"
"Cứ làm theo lời tôi!"
Mạc Kỳ Yến nói, giọng điệu ra lệnh. Nhưng Tần Y Lạc không khó chịu, cô chính là thích Mạc Kỳ Yến ra lệnh với mình như thế.
Tần Y Lạc đặt lại cuốn sách vào kệ, dùng thẻ quẹt vào khe bên cửa. Cánh cửa liền mở ra.
Đập vào mắt cô là Mạc Kỳ Yến, dáng người xinh đẹp ngạo khí đang đứng ở đối diện. Mạc Kỳ Yến tay cầm ly rượu, người dựa vào cửa. Thật sự rất mê người...
Nhìn thấy Mạc Kỳ Yến, Tần Y Lạc bất ngờ, nhưng cô lại cười. Nữ nhân này quen dùng nụ cười thay thế tất cả biểu cảm.
Mạc Kỳ Yến nhìn Tần Y Lạc, nữ nhân kia vận áo sơ mi trắng, vô cùng thanh tao. Chiếc áo sơ mi ôm trọn thân người, khiến phần ngực nhìn càng khiêu khích.
"Xem ra đến lúc em trả lời hứa lần trước." Mạc Kỳ Yến tinh quái nói.
***
***
Xem chương 4: Xuân tàm đáo tử ty phương tận
-----
"Em cảm thấy chắc chắn rằng em sắp sửa điên trở lại. Em cảm thấy chúng ta sẽ không thể vượt qua những thời khắc kinh khủng đó thêm nữa." Virginia Woolf
—
Chiếc Toyota vios cũ kỹ giảm tốc độ để chuẩn bị rẽ vào sở cảnh sát Cửu Thành. Người trên xe là đội trưởng trọng án: Mạc Kỳ Yến.
Cấp dưới của cô là Trương Ninh thi thoảng vẫn nói rằng cô lên thay chiếc xe mới, chiếc xe này quá cũ rồi. Mạc Kỳ Yến tuy lên chức đã lâu nhưng lương mỗi tháng chẳng tăng bao nhiêu. Lại thêm mua căn hộ, trừ đi các khoản dự phòng nên Mạc Kỳ Yến vốn không còn tiền đổi xe. Mà thực lòng Mạc cảnh quan cũng không muốn thay xe mới. Cô có sự cố chấp với những món đồ thân thuộc của mình. Nếu mọi người thường vung tay quá trán hoặc mua sắm để giảm căng thẳng thì Mạc đội trưởng không thuộc chủ nghĩa tiêu thụ quá đà, hội chứng Fomo càng không thể ảnh hưởng tới cô.
Mạc Kỳ Yến lái chiếc Toyota vào bãi đậu xe trong cảnh sát. Khi xe đã dừng hẳn cô hít một hơi sâu, chỉnh lại tay áo đang xoắn lên cao, tự mình buộc gọn lại mái tóc dài. Mạc Kỳ Yến là người có vẻ ngoài xinh đẹp, đi kèm với sự nghiêm nghị của nghề nghiệp. Có thể nói sự quyến rũ lớn nhất của Mạc Kỳ Yến nằm ở sự nghiêm khắc, đáng tin tưởng. Ở sở cảnh sát cũng hay truyền tai việc gì khó cứ để Mạc đội trưởng giải quyết.
Đặc thù nghề nghiệp của cảnh sát là lúc nào họ cũng phải giữ bản thân trong trạng thái sẵn sàng cho mọi tình huống. Tuy vậy, có những người đã bị ăn mòn dần năng lượng, tuổi trẻ chưa hết nhưng nhiệt huyết đã cạn. Những cảnh sát có thâm niên, một bộ phận lại thích ngồi không ra lệnh. Sở trưởng của Cửu Thành chính là người như thế. Ông ta chỉ thích lên truyền hình với bộ Tây phục chỉnh tề, kèm mái tóc đã được cắt tỉa gọn gàng như các ca sĩ. Rồi cứ thế từ miệng ông ta là những lời dối trá về sự yên bình của Cửu Thành. Cái gì mà tỷ lệ tội phạm giảm sâu, an ninh được giữ vững. Dưới tay ông ta, bao nhiêu người đã bị đẩy oan vào tù nhằm giảm đi những con số báo cáo "tỷ lệ tội phạm".
Mạc Kỳ Yến bao năm qua đã nghe không ít chuyện tốt này, quyền lực mà họ có trong tay đã biến đổi họ. Hay tự bản thân họ vốn đã như thế, quyền lực chỉ là thứ giúp bản tính lộ ra rõ ràng hơn mà thôi?
Mạc cảnh quan bước xuống xe, nhanh nhẹn mặc lên người chiếc vest, vài cảnh viên đi ngang thấy cô liền gật đầu chào. Mạc Kỳ Yến nổi danh là "Hắc diện cảnh", đồng nghiệp chưa bao giờ thấy cô cười. Mọi người với Mạc Kỳ Yến là bảy phần kính trọng, ba phần sợ hãi.
Với họ, Mạc Kỳ Yến là một cảnh sát gương mẫu.
Nhìn vào chiếc Toyota bình dân mà Mạc Kỳ Yến hay dùng, người ngoài thường đánh giá cô là một cảnh quan bậc trung mà thôi. Nhưng khi tiếp xúc với cô họ sẽ bị choáng ngợp bởi sự nghiêm túc và chỉn chu của cô. Như thể đây là người được sinh ra trong môi trường giáo dục nghiêm khắc vậy.
Có người tôn trọng cũng sẽ có người chê bai. Mạc Kỳ Yến là muôn vàn phiên bản trong câu chuyện của họ, là một sĩ quan chính trực với chiếc ô tô cũ kỹ, hoặc là một sĩ quan ăn hối lộ và biết cách che giấu tài sản, chiếc ô tô chính là sự ngụy trang. Mạc Kỳ Yến có thể cũng không ngờ chiếc xe cũ của mình lại thành chủ đề bàn tán đến thế.
Ta là ai trong câu chuyện của người khác? Ta sẽ không bao giờ biết.
Mạc Kỳ Yến bước vào phòng làm việc của tổ trọng án. Họ đang bắt giữ nghi phạm, người này bị tình nghi cưỡng hiếp trẻ em. Vì không có chứng cứ ngoại phạm nên bị tạm giam 48 giờ. Mạc Kỳ Yến ra lệnh cho thuộc cấp hỏi cung liên tục, không cho phép nghi phạm nghỉ ngơi.
Một con người bình thường khi đứng trước áp lực, sẽ tự dựng thành một bức tường chống đỡ. Nhưng nếu bức tường liên tiếp bị tấn công, tâm trí sẽ hao mòn. Đến khi bức tường sụp đổ sẽ tự động phơi bày bản thân. Mạc Kỳ Yến từng gặp qua vô số nghi phạm, thích chơi trò tâm lý với cảnh sát, bọn chúng thậm chí không xem mình là kẻ đang bị thẩm tra. Mà còn dò xét ngược lại cảnh viên hỏi cung.
May mắn tên nghi phạm lần này sắc mặt tím tái, sợ đến run rẩy, nếu áp dụng cái hỏi cung liên tục. Sẽ có thể tự khai ra...
Mạc Kỳ Yến vừa vào phòng, tổ viên của cô lập tức đứng lên, nghiêm người chào.
Trương Ninh, tiến gần Mạc Kỳ Yến báo cáo:
"Sếp Mạc, nghi phạm họ Hầu kia đã đổi luật sư. Hiện giờ hắn đang trò chuyện cùng luật sư bên trong."
Hầu Cường cũng là một doanh nhân địa ốc có chút tiếng tăm. Từ hôm bị bắt, hắn đã đổi đến hai luật sư. Người này là luật sư thứ ba. Trương Ninh không hiểu nổi bọn người này, là dư tiền quá nên toàn ném qua cửa sổ à? Bọn luật sư kia làm sao có khả năng bảo lãnh tên Hầu Cường.
Mạc Kỳ Yến lên tiếng, đình chỉ suy nghĩ của Trương Ninh:
"Luật sư kia tên gì?" Trương Ninh nghe sếp hỏi liền lập tức trả lời:
"Là Mạc Kỳ Tuấn" Mạc Kỳ Yến nghe tên này, chân mày thoáng cau lại. Vài năm trước, khi mới vào ngành, cô ở tổ phụ trách quan hệ dân - cảnh. Mạc Kỳ Tuấn nhiều lần làm khó cô, những hình cảnh nhận đơn của người này bị giáng cấp, hồ sơ bị bôi đen không ít.
Giờ khi cô qua tổ trọng án, người này cũng không buông tha sao?
Mạc Kỳ Yến không nói gì, tự mình đi đến phòng thẩm tra. Trương Ninh vội vàng đi sau.
Mạc Kỳ Yến đẩy cửa phòng vào, bên trong Mạc Kỳ Tuấn vận sơ mi xanh, cổ trắng. Ống tay xắn lên tận khủy, tay trái băng bó trắng một dải.
Mạc Kỳ Tuấn đứng khỏi ghế. Hướng về Mạc Kỳ Yến cất giọng.
"Vị này chắc là đội trưởng đội trọng án. Mạc cảnh quan!"
Mạc Kỳ Tuấn cao ngạo nói, đang cố ý đánh vào nhuệ khí của cảnh sát. Trương Ninh đứng sau có chút bất an, người này khác hẳn những luật sư trước.
Mạc Kỳ Yến không hề bận tâm biểu tình cao ngạo của Mạc Kỳ Tuấn. Cất giọng đều trả lời:
"Mạc luật sư, tôi đến hỏi cung nghi phạm."
Hầu Cường nghe nhắc đến mình liền giật mình, Mạc Kỳ Tuấn liền trấn an:
"Hầu giám đốc, không gì phải sợ, tôi đến bảo lãnh ông ra."
Nghe thấy thế, Trương Ninh liền khó chịu, Hầu Cường là nghi phạm cưỡng hiếp trẻ em. Theo luật không được bảo lãnh. Tên luật sư họ Mạc kia lấy quyền gì đòi thả người.
"Người này không thể bảo lãnh!" Trương Ninh nóng giận nói.
Mạc Kỳ Tuấn liền nở nụ cười giễu cợt. Y lấy trong người ra một tờ giấy chẩn đoán của bác sĩ, đưa cho Mạc Kỳ Yến. Mạc Kỳ Yến nhận lấy, đọc xong liền bình thản lên tiếng:
"Trương Ninh, anh đưa Hầu Cường làm thủ tục bảo lãnh. Nhớ nhắc ông ta hiện thời không được xuất cảnh."
Trương Ninh bất ngờ, vì lẽ gì lại thả người? Trong lòng khó chịu nhưng không dám mở lời. Mạc Kỳ Yến là người rất nghiêm khắc, lời nói ra không thể trái. Trương Ninh đành đưa Hầu Cường ra ngoài. Bên trong hiện thời chỉ còn Mạc Kỳ Tuấn và Mạc Kỳ Yến.
Mạc Kỳ Tuấn thu xếp giấy tờ trên bàn rồi nhìn Mạc Kỳ Yến.
"Không định về nhà?"
Mạc Kỳ Tuấn hỏi, Mạc Kỳ Yến khoanh tay, nhìn người trước mặt.
"Ngoài công việc ra, chúng ta không gì để nói." Mạc Kỳ Yến chứa hàn khí trong giọng. Mạc Kỳ Tuấn nhìn cô, thở dài.
"Đã lớn từng tuổi này vẫn còn ấu trĩ như vậy, em có phải người nhà họ Mạc không?"
Mạc Kỳ Tuấn nói xong, tự mình rời đi, đây vốn dĩ là nói để tự thỏa mãn bản thân vốn chẳng cần người nghe tiếp nhận, Mạc Kỳ Yến quá quen thuộc với tính cách này của đối phương. Mạc Kỳ Tuấn chính là con trưởng của Mạc gia, là anh trai của Mạc Kỳ Yến. Nhưng giữa hai người này từ lâu đã có xung đột, Mạc Kỳ Tuấn vô cùng ghét cảnh sát, nhưng Mạc Kỳ Yến lại đi theo nghề này.
Luật sư và cảnh sát luôn đối đầu nhau, mà Mạc Kỳ Tuấn lại được sự hậu thuẫn của Kỳ Thức Nhàn. Nên càng ngàng càng thành danh, cảnh sát gặp y, hầu như chẳng mấy ai chống đỡ được. Kẻ biết địa vị của Mạc Kỳ Tuấn càng kính sợ. Trong giới luật sư, người giỏi nhất vẫn là Nguyễn Lịch Đình, chỉ có điều nếu đặt lên bàn cân thì "Kỳ gia" chính là sức nặng đủ để áp đảo vị luật sư kia.
Mạc Kỳ Yến nhìn tờ giấy chẩn bệnh trong tay. Nội dung tờ giấy nói rằng bệnh trạng của mẹ Hầu Cường chuyển xấu. Trường hợp này có thể bảo lãnh ra ngoài, con dấu bệnh viện và chữ ký bác sĩ là thật. Chỉ có điều, những tờ giấy này muốn có bao nhiêu mà chẳng được, chỉ cần có đủ tiền.
Mạc Kỳ Yến ghét nhất là anh trai mình luôn dùng tiền để mua sự thật. Con người này, tài năng thì ít nhưng thủ đoạn lại vượt trội.
-----
Chiều hôm đó, Mạc Kỳ Yến lãnh đạm trở về, vừa từ thang máy bước ra. Cô đã trông thấy vài người từ dịch vụ dọn nhà mang rất nhiều thùng giấy chuyển vào căn hộ đối diện.
Khu chung cư này mới xây dựng gần đây, nên luôn có người chuyển vào. Người chủ mới kia xem chừng khá ít đồ đạc, chỉ toàn thùng giấy mà thôi. Mạc Kỳ Yến lách người đi sát hành lang cho những nam nhân kia rinh đồ. Một nhân viên đặt thùng giấy trên vai, có lẽ vì nặng nên làm rơi xuống sàn. Thùng giấy vì bị rơi nên rách một vết to, khiến đồ bên trong toàn bộ tràn ra sàn.
Bên trong chỉ toàn là sách, nhiều đến nỗi chặn ngang đường đi của Mạc Kỳ Yến.
Nam nhân viên vội vàng cúi người nhặt. Mạc Kỳ Yến có chút thích thú liền quan sát, những cuốn sách được in theo loại bìa classic bằng da.
Mạc Kỳ Yến phụ nam nhân kia gom sách lại, nam nhân thấy Mạc Kỳ Yến phụ giúp liền cảm ơn.
Thùng sách to này có khi đến năm mươi quyển, từ thể loại Triết học, Tâm lý học, đến Văn học đều có. Mạc Kỳ Yến đặc biệt chú ý đến các tác phẩm của Virginia Woolf, nhà văn nữ đồng tính tự tử vì bệnh thần kinh.
Nam nhân viên có chút hoảng, lúc vận chuyển, người kia đã nói, không được để sách bị hư tổn. Những cuốn sách bị va đập thế này không hư, nhưng phần góc vài cuốn đã bị cong, tuy rất ít nhưng thế nào mà chẳng bị phát hiện. Huống hồ nữ chủ nhân này còn là một người vô cùng kỳ quái.
"Những thùng còn lại đều là sách?" Mạc Kỳ Yến hỏi
Nam nhân viên lập tức trả lời:
"Đúng vậy, cô gái này chẳng có đồ đạc gì nhiều, toàn là sách."
Thì ra chủ nhân của số sách này là một cô gái.
Nam nhân viên đang lo lắng, khi có người hỏi liền tự nói tiếp. Đó là một trạng thái càng lo lắng, càng nói nhiều, vì như thế sẽ giảm đi áp lực bên trong.
"Cô ta đã dặn không được phép làm hư hại bất kỳ cuốn sách này... lần này thật là..."
Mạc Kỳ Yến thấy vẻ mặt của người đàn ông thật sự lo đến chảy cả mồ hôi. Cô gái kia đáng sợ đến vậy sao? Nhưng đúng là bệnh của người đọc sách, sẽ rất ghét sách của mình bị hư.
Thùng đã bị rách, nên họ phải bê từng chồng vào bên trong nhà. Mạc Kỳ Yến tiện tay giúp nhân viên đưa sách vào trong. Là chung cư, nên mỗi căn hộ đều được thiết kế giống hệt nhau, nữ chủ nhân này chỉ đặt một chiếc bàn gỗ kèm đúng một chiếc ghế. Ngoài ra, thứ nhiều nhất chính là sách, một người sống khép kín vô cùng. Và duy nhất một chiếc ghế đã ngụ ý rõ ràng: Tôi không muốn tiếp khách.
Mạc Kỳ Yến đặt chồng sách, xếp lên kệ.
Khi đã xong, Mạc Kỳ Yến trở về căn hộ của mình. Tắm rửa, thay đồ, Mạc Kỳ Yến tự nấu bữa ăn tối cho mình. Khi đã xong, cô tự khui một chai vang, rót vào ly thủy tinh. Dựa vào ghế bành, chân bắt chéo, thưởng thức rượu kèm một bài nhạc cổ điển.
Tần Y Lạc đi sai đường, cô lái xe vòng vòng mãi mới tìm ra đường về căn hộ mới của mình. Nơi ở mới của Tần Y Lạc có bảo an rất tốt. Xe vừa đến cổng, bảo an liền hỏi cô là ai. Sau khi xác minh danh tính là chủ một căn hộ. Họ mới cho xe vào.
Tần Y Lạc thích điều này, thêm một lớp an ninh càng tốt. Tần Y Lạc đi vào sảnh lớn. Bước vào thang máy, ấn chọn tầng 14. Thang máy vừa mở, điện thoại của Tần Y Lạc liền rung. Là Mạc Kỳ Yến gọi đến. Tần Y Lạc cười nhẹ, cô ta ít khi chủ động liên hệ.
Tần Y Lạc bắt máy, liền nghe tiếng nhạc Tango to Evora vang nhẹ bên tai. Mạc Kỳ Yến có nhiều sở thích cổ điển hơn cô nghĩ.
"Virginia Woolf." Mạc Kỳ Yến nói, chỉ là một cái tên, thật khiến người ta khó nhận định đây là ý gì.
Nhưng Tần Y Lạc hiểu, đôi mắt cô có chút niềm vui ẩn hiện. Tần Y Lạc mở cửa nhà bước vào. Cô trả lời lại bên kia đầu dây điện thoại, cũng bằng một cái tên khác:
"Vita Sackville-West"
Với người đọc sách việc bắt gặp một người cùng sở thích, cùng thích một tác phẩm, một tác giả thì có khác gì gặp được tri kỷ.
Vita Sackville-West là nữ nhà thơ, là mối tình mà Virginia Woolf theo đuổi. Woolf mắc bệnh tâm thần và bị nó hành hạ tới mức tự tử, tuy vậy trong suốt thời gian sáng tác Woolf đã viết ra Orlando - một bức thư tình dài quyến rũ, với lời đề tặng dành cho người tình Vita của bà.
Mạc Kỳ Yến uống chút rượu. Tần tiểu thư, thật sự là người thế nào? Mạc Kỳ Yến tự hỏi trong đầu, lần đầu sau nhiều năm, Mạc Kỳ Yến bắt đầu chú ý đến Tần Y Lạc. Cô tự hỏi, đằng sau con người xinh đẹp ấy, đằng sau nụ cười ấy là ai? Phải thừa nhận rằng cô bị sự tò mò kích thích.
Họ im lặng, Mạc Kỳ Yến trầm tư vào suy nghĩ của mình. Tần Y Lạc thì mở cửa nhà, bước vào trong, quan sát tất cả những cuốn sách đang có. Điện thoại vẫn đặt trên tai, Tần Y Lạc nghe được tiếng nhạc du dương kèm hơi thở đều đặn của người kia.
Mạc Kỳ Yến nghe được âm thanh, dường như người kia đang lật dở một cuốn sách nào đó.
Chợt, họ chẳng muốn nói điều gì. Cùng nhau trò chuyện thì dễ, nhưng cùng nhau im lặng mới khó. Khoảnh khắc hiện tại thật kỳ lạ, rất gần nhưng lại rất xa. Im lặng nhưng lại náo nhiệt.
Nhưng dường như, rất bình yên...
Mạc Kỳ Yến chợt nhận ra bản thân im lặng quá lâu, muốn lên tiếng. Nhưng rồi lại không biết nói gì...
"Cuốn sách bị hỏng"
Tần Y Lạc nói, đánh gãy suy nghĩ của Mạc Kỳ Yến.
"Bị hỏng?" Mạc Kỳ Yến không rõ sự tình nên hỏi lại.
Tần Y Lạc khó chịu trả lời:
"Đã dặn họ rất kỹ không được làm hỏng bất kỳ cuốn sách nào."
Trong đầu Mạc Kỳ Yến liền vụt qua một suy nghĩ. Cô lập tức lên tiếng:
"Em bước ra khỏi cửa nhà đi!"
Tần Y Lạc dường như có chút ngạc nhiên.
"Tại sao?"
"Cứ làm theo lời tôi!"
Mạc Kỳ Yến nói, giọng điệu ra lệnh. Nhưng Tần Y Lạc không khó chịu, cô chính là thích Mạc Kỳ Yến ra lệnh với mình như thế.
Tần Y Lạc đặt lại cuốn sách vào kệ, dùng thẻ quẹt vào khe bên cửa. Cánh cửa liền mở ra.
Đập vào mắt cô là Mạc Kỳ Yến, dáng người xinh đẹp ngạo khí đang đứng ở đối diện. Mạc Kỳ Yến tay cầm ly rượu, người dựa vào cửa. Thật sự rất mê người...
Nhìn thấy Mạc Kỳ Yến, Tần Y Lạc bất ngờ, nhưng cô lại cười. Nữ nhân này quen dùng nụ cười thay thế tất cả biểu cảm.
Mạc Kỳ Yến nhìn Tần Y Lạc, nữ nhân kia vận áo sơ mi trắng, vô cùng thanh tao. Chiếc áo sơ mi ôm trọn thân người, khiến phần ngực nhìn càng khiêu khích.
"Xem ra đến lúc em trả lời hứa lần trước." Mạc Kỳ Yến tinh quái nói.
***
***
Xem chương 4: Xuân tàm đáo tử ty phương tận
Tham gia cuộc trò chuyện