[BHTT] Ám Thị - Chương 4: Xuân tàm đáo tử ty phương tận,
"Ái tình như sao, tình dục như lửa.
Ánh sao tuy lợt lạt nhưng lại vĩnh hằng, ngọn lửa tuy tạm bợ mà lại bừng sốt."
-Cổ Long
-----
Mạc Kỳ Yến từ trước đến nay tự thấy bảo thân là người nghiêm túc đến hà khắc với bản thân. Cô không để bản thân sa đà vào điều gì quá trớn, kể cả tình dục. Ấy vậy mà ngoại lệ đã xảy ra.
Tần Y Lạc là người xa lạ. Hệt như con bướm đêm vô tình lạc lõng vào thế giới của Mạc Kỳ Yến. Thế nhưng giờ họ lao vào nhau, cứ thế thắp lên lửa dục vọng.
Mạc Kỳ Yến đẩy Tần Y Lạc dựa vào tường nhưng tránh đối phương bị đau nên bàn tay đã lót sẵn sau lưng, bờ môi Mạc Kỳ Yến gắt gao áp lấy môi đối phương. Không hiểu sau gần nữ nhân này Mạc Kỳ Yến lại có giác muốn bao bọc, muốn đem thân người ốm yếu đó bảo vệ. Có phải vì đặc thù nghề nghiệp nên Mạc Kỳ Yến luôn muốn bảo vệ người khác? Nhưng đồng thời cũng bản năng mách bảo cô rằng Tần Y Lạc không đơn giản. Nhưng lúc này cứ mặc kệ tất cả, Mạc Kỳ Yến chỉ muốn ôm trọn Tần Y Lạc mà thôi. Cô muốn đối phương có được niềm vui hoang lạc.
Tần Y Lạc có thể cảm nhận được mùi rượu vang trên môi Mạc Kỳ Yến. Cách lớp áo sơ mi nhưng vẫn cảm nhận được thân người săn chắc của Mạc Kỳ Yến, hoàn toàn đối nghịch với thân người mỏng manh của Tần Y Lạc.
Hai người dục vọng dần tăng lên, càng ra sức quấn lấy môi nhau. Mạc Kỳ Yến thích bờ môi mềm mại của đối phương, như một mảnh vải lụa đỏ, càng quyện vào si mê.
Mạc Kỳ Yến ôm lấy đầu đối phương, chiếc lưỡi nhanh chóng tìm đường len vào. Tần Y Lạc ôm lấy lưng đối phương.
Mạc Kỳ Yến dùng hai tay nắm lấy cổ áo của Tần Y Lạc, toan xé chiếc áo sơ mi. Tần Y Lạc liền nắm lấy cổ tay đối phương, giọng nói chen lẫn hơi thở lên tiếng:
"Cởi từng nút áo, tôi muốn thế..."
Giọng của Tần Y Lạc cực kỳ mê hoặc lòng người. Mạc Kỳ Yến vô thức nghe theo, vừa hôn đối phương, vừa cởi nút áo.
Tần Y Lạc hô hấp có chút khó khăn bởi đối phương gắt gao áp lấy môi mình, nhưng cô không phản kháng. Cô thích sự nồng nhiệt này. Cô thích hơi thở pha lẫn mùi rượu của Mạc Kỳ Yến, thích mùi nước hoa gỗ Tuyết tùng mà nữ nhân này luôn dùng.
Mạc Kỳ Yến mở hết nút áo của Tần Y Lạc. Lập tức làn da trắng hiện ra, bờ ngực căng tròn vẫn còn bị chiếc áo ngực bó lấy lại trở nên vô cùng gợi cảm.
Mạc Kỳ Yến rời bỏ môi, di chuyển từ từ xuống cổ. Rồi không nói không rằng, cắn vào ngực Tần Y Lạc. Đạo lực từ nhẹ tăng thành mạnh. Tần Y Lạc rên thành tiếng.
Âm thanh này càng làm Mạc Kỳ Yến hưng phấn. Cô nhanh chóng dùng tay xoa xoa ngực Tần Y Lạc. Rồi lại di chuyển môi lên hôn đối phương. Mạc Kỳ Yến đặt biệt thích hôn nữ nhân này.
Tiếng nhạc dịu dàng vẫn phát lên, hòa cùng tiếng thở đứt quãng.
Làn da trắng của Tần Y Lạc nhanh chóng xuất hiện nhiều vết đỏ. Đây là tật xấu của Mạc Kỳ Yến, tính chiếm hữu rất cao nên luôn đánh dấu chủ quyền.
Tần Y Lạc đưa tay, mở nút áo sơ mi của Mạc Kỳ Yến.
Mạc Kỳ Yến liền ngăn lại.
"Em hôm nay không được cởi áo tôi"
Mạc Kỳ Yến bá đạo nói, rồi dùng tay giữ hai tay Tần Y Lạc trên bức tường.
Bàn tay còn lại hư hỏng đưa vào quần Tần Y Lạc. Đóa hoa bên dưới đang ngủ liền hé mở. Tần Y Lạc nhắm mắt đoán nhận xúc cảm.
Mạc Kỳ Yến ngưng động tác, đưa tay cởi hẳn chiếc sơ mi còn vương trên người Tần Y Lạc. Chiếc áo ngực cũng nhanh chóng bị gỡ.
Mạc Kỳ Yến dùng tay bế Tần Y Lạc đặt lên giường. Sau đó nằm lên trên, miệng thì thầm vào tai Tần Y Lạc:
"Nhắm mắt lại"
Tần Y Lạc liền nhắm mắt, cô bây giờ ngoan ngoãn như mèo con.
Khi nhắm mắt, xúc giác trên cơ thể liền trở nên nhạy cảm. Cô cảm nhận được Mạc Kỳ Yến đang cởi nốt chiếc quần trên người mình. Rồi sau đó dùng một mảnh vải bịt mắt mình lại.
Tay bị trói cố định trên đầu, Mạc Kỳ Yến tách hai chân Tần Y Lạc ra hai bên, dùng dây trói lại. Tần Y Lạc bây giờ hệt một chữ nhân.
"Tôi hỏi một câu, em trả lời một câu, được chứ?"
Mạc Kỳ Yến hỏi. Tần Y Lạc thoáng ngỡ ngàng, nữ nhân kia lời nói chính là ra lệnh. Sự chiếm hữu từ người này thật sự rất cao.
Thấy Tần Y Lạc im lặng, Mạc Kỳ Yến liền vung roi da lên ngực Tần Y Lạc. Đạo lực không lớn như đủ tạo thành vết đỏ.
Tần Y Lạc liền lên tiếng:
"Vâng"
Mạc Kỳ Yến có chút không hài lòng. Giọng chứa hàn khí nói:
"Tôi không phải người kiên nhẫn, em phải trả lời ngay"
"Vâng"
Tần Y Lạc lập tức đáp.
Mạc Kỳ Yến tinh quái nở nụ cười. Cô thật sự rất thích dáng vẻ hiện thời của Tần Y Lạc.
"Tên của em?"
Mạc Kỳ Yến hỏi.
Tần Y Lạc nhận ra, Mạc Kỳ Yến là dùng cách này để làm quen mình. Nhưng đối phương có thể mời mình tách trà để hàn huyên, dùng cách thức như thế này có phải kỳ quái quá không?
"Tần Y Lạc"
Tần Y Lạc trả lời. Cô không nghĩ cần thiết phải che giấu. Nhất là khi họ đang sống đối diện nhau. Chợt cô cảm nhận được Mạc Kỳ Yến hôn mình, rồi truyền rượu vang sang cho cô. Rượu vang dịu dàng lan tỏa trong miệng.
Mạc Kỳ Yến đang khiến Tần Y Lạc rơi vào tà mị. Ngón tay xoa quanh vùng tư mật của Tần Y Lạc. Buộc đối phương rên khẽ.
"Tôi là Mạc Kỳ Yến, 30 tuổi." Mạc Kỳ Yến vừa nói vừa xoa, đóa hoa tư mật đã nở rộ. Tần Y Lạc không rõ tiếp thu được những gì Mạc Kỳ Yến nói hay không. Chỉ nghe được tiếng thở đứt quãng.
Mạc Kỳ Yến dần dần đưa hai ngón tay vào trong, di chuyển nhịp nhàng. Rồi đột ngột rất nhanh. Không kịp thích ứng Tần Y Lạc liền phản kháng:
"Mạc Kỳ Yến, chậm... chậm một chút!"
Mạc Kỳ Yến vờ như không nghe thấy, tiếp tục tăng tốc. Bên trong thoạt tiên chật chội nhưng dần nới lòng, bao bọc lấy ngón tay của Mạc Kỳ Yến.
Tần Y Lạc cảm nhận cơ thể sắp đạt cao triều.
"Tôi là cảnh sát, em làm nghề gì?"
Mạc Kỳ Yến chọn không đúng thời điểm hỏi. Tần Y Lạc có chút ngơ ngác, Mạc Kỳ Yến liền rút ngón tay ra.
Cơ thể sắp đạt cao triều đột ngột bị ngưng, khiến Tần Y Lạc thật sự khó chịu.
Y thức được Mạc Kỳ Yến hỏi gì, Tần Y Lạc trả lời:
"Bác sĩ tâm lý..."
Mạc Kỳ Yến có chút bất ngờ. Nhưng liền lấy lại vẻ tinh quái.
"Bác sĩ Tần khó chịu lắm phải không, có cần tôi giúp một tay."
Tần Y Lạc có chút ngượng. Liền im lặng, người kia liền lấy tay xoa vào nơi tư mật. Khiến đóa hoa xinh đẹp dấy lên khao khát hơn bao giờ hết.
Tần Y Lạc nhịn không được, đứt quãng cầu xin:
"Mạc Kỳ Yến... cầu chị... cho tôi"
Mạc Kỳ Yến không dễ dàng buông tha:
"Em muốn tôi làm gì?"
Tần Y Lạc có chút ngượng trả lời:
"Cho tôi đạt cao triều"
Nghe được lời này, Mạc Kỳ Yến liền đưa ngón tay vào.
"Bác sĩ Tần muốn thì tôi sẽ đáp ứng"
[...]
Tần Y Lạc mệt lử nằm trên tay của đối phương, lưng hướng mặt Mạc Kỳ Yến. Mạc Kỳ Yến khẽ kéo chăn quàng qua người đối phương. Cô cảm thấy có sự lạ lẫm khi chiếc giường ngày thường
Họ giờ đây đã vượt quá quan hệ tình một đêm. Nhưng Mạc Kỳ Yến không thấy khó chịu, nhất là khi nữ nhân này nằm trong tay cô. Mạc Kỳ Yến chỉ muốn gắt gao ôm lấy.
Mạc Kỳ Yến dùng ngón tay, vẽ vài vòng tròn trên lưng Tần Y Lạc. Người này quả thật quá ốm.
"Em bao nhiêu tuổi?"
Mạc Kỳ Yến hỏi.
Tần Y Lạc xoay lưng nên Mạc Kỳ Yến không thấy được biểu tình trên mặt. Chỉ nghe được giọng cô trả lời:
"29. Nhỏ hơn chị một tuổi."
Mạc Kỳ Yến nghe xong không nói gì nữa. Cô im lặng và quàng tay qua eo Tần Y Lạc.
Tần Y Lạc chợt lên tiếng:
"Tôi phải về"
Mạc Kỳ Yến có chút ngạc nhiên, cô cứ nghĩ nữ nhân này sẽ cùng mình ngủ lại đêm nay. Đây là điều trong phim ảnh người ta hay làm sao? Mạc Kỳ Yến không có nhiều kinh nghiệm chiều chuộng nữ nhân, ở tuổi 30 cô thực ra chỉ mới có một mối tình. Cô với Tần Y Lạc chưa là gì của nhau nhưng cảm giác khao khát đã hiện hữu rõ ràng.
Như hiện tại, cô vô thức không muốn người kia rời đi.
Nhưng dù sao họ cũng ở rất gần, Tần Y Lạc và cô dễ dàng gặp vô cùng, ý nghĩ này khiến Mạc Kỳ Yến như đứa trẻ nhận được món quà. Niềm vui mới thật tinh khôi làm sao.
Mạc Kỳ Yến lúc này vẫn chưa nhận ra, cô là đang từng bước đưa Tần Y Lạc vào cuộc sống của mình. Cái gọi là tương kiến thì nan biệt diệc nan đã hình thành.
Tần Y Lạc ngồi dậy, để lộ hoàn toàn thân người. Da thịt trắng còn để lại rất nhiều dấu vết cuộc truy hoang khi nãy.
Mạc Kỳ Yến không khỏi có chút tự hài lòng.
Tần Y Lạc tự mặc lại quần áo, Mạc Kỳ Yến ngồi dậy, tìm thẻ mở cửa. Khi Tần Y Lạc vừa đến, Mạc Kỳ Yến ôm lấy eo Tần Y Lạc. Đặt nhẹ một nụ hôn vào môi đối phương.
Mạc Kỳ Yến hướng tai đối phương thì thầm:
"Sáng mai tôi pha sẵn cà phê đợi em"
Tần Y Lạc bật cười. Nhìn Mạc Kỳ Yến:
"Hẹn sáng mai"
Khi Tần Y Lạc rời đi, trong căn nhà liền vắng lặng như mọi khi, sự im lặng trầm lắng tới mức có thể nghe được tiếng thở của chính cô. Chỉ vừa nãy thôi, nơi này còn có sự sống của người thứ hai.
Từ lúc làm cảnh sát tới bây giờ, thì đây là lần đầu tiên Mạc Kỳ Yến mở cảnh cửa nhà đón tiếp người khác. Mở cửa nhà không có, cái khó là tự mở lòng.
Sự cô độc như một bóng tối từ từ nuốt chửng một con người. Sự quen thuộc với cô đơn khiến ta chẳng màn đón tiếp ai nữa.
Lý Thương Ẩn viết bài thơ Vô Đề, như tâm trạng nữ nhân khi yêu, nàng yêu da diết nhưng cũng vô cùng sợ mất đi tình yêu đó. Thế nhưng càng sợ mất đi lại càng bị số phận trêu chọc.
Cái gọi là Tương kiến thì nan biệt diệc nan ngụ ý rằng cơ hội gặp gỡ giữa hai người đã là khó, niềm đau đớn khi phải chia xa còn khó chịu đựng được.
Tương kiến thì nan biệt diệc nan - gặp nhau đã khó, chia lìa lại càng khó hơn.
Hai chữ "nan" (难), tức khó, được lặp lại trong khổ thơ đầu như gia tăng dần cảm xúc của tình cảm. Mạc Kỳ Yến thở nhẹ một hơi, cô lại nghĩ nhiều rồi. Xuân qua rồi Đông sẽ tới, mọi thứ hãy xem như vân đạm phong khinh.*
----
Vân đạm phong khinh: Mây nhạt gió nhẹ, ám chỉ sự điềm đạm, an tĩnh, không quá bận tâm về điều gì mà hãy để nó tự nhiên.
Xem chương 5: Lạp cự thành hôi lệ thuỷ can.
Tham gia cuộc trò chuyện