Vào mục lục để xem chi tiết truyện nhé bạn. Test link

Lạc Mất - Tìm Thấy [chương 2: Jenny Packham

Jenny tự tay khóa cửa cẩn thận phòng khám của mình, cô luôn là tới sớm nhất và ra về muộn nhất. Mọi thứ cô đều muốn tự tay mình làm, không phải cô không tin tưởng người khác. Đơn giản là vì cô chỉ thích tự bản thân làm ấy. 
Jenny vốn là người Anh, cô vẫn còn chất giọng Anh đặc sệt khi nói và người ta dễ dàng nhận ra. Nhưng Jenny không quá chú tâm về việc ấy, cái cô muốn là không ai biết mình thuộc họ Packham, hay chính xác hơn biết cô là con gái của dòng họ Packham nổi tiếng ở Anh.
Jenny sợ hãi, cô thật sự mất tự do trong gia đình, nếu họ tìm thấy cô, thì lần nữa cô sẽ bị bắt về. Một mình đến Mỹ, cô mơ ước tự do, cô ước một lần được sống với bản thân. 
Nhưng khi sống một mình Jenny càng trở nên sợ hãi, kể cả khi ngủ chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng có thể khiến cô giật mình. Cô dễ lo sợ mọi thứ khi bước ra đường, mọi ánh mắt cử chỉ của người khác cũng khiến cô lo ngại. Sau đó mọi thứ còn tệ hơn khi cô thích tự hành hạ bản thân mình. Cô biết tâm lý phòng vệ của bản thân đang gia tăng, là bác sĩ tâm lý cô đương nhiên biết bản thân xảy ra chuyện gì.


Bệnh tâm lý muôn thuở rất khó chữa bằng thuốc, thuốc chỉ có tác dụng ức chế thần kinh ngăn não sản sinh ra những tâm lý buồn phiền. Nhưng vô tình nó lại khiến cô rơi vào trạng thái trống rỗng.
Sau khi thuốc hết tác dụng nó là những chuỗi thời gian mệt mỏi. Cô không muốn dùng bia rượu, cô muốn tìm niềm vui qua những mối quan hệ mới nhưng sau những màn chào hỏi dường như không ai có thể tiến sâu hơn. Mà chính cô cũng ngại ngùng, đôi lúc cô cảm thấy cô đơn kể cả khi đang ở với bạn bè. Nhìn họ vui chơi cười đùa cô chợt thấy lạc lõng, cô liền tìm cớ ra về rồi lang thang trên con đường nào đó. 
Một mình với cô đơn khiến cô rất hài lòng, nhưng rồi căn bệnh tâm lý cứ vây chặt lấy cô. Có những lúc cô bị ảo thính, cô nghe thấy giọng nói của người yêu xưa cũ, là Katherine. Những lúc như thế cô sợ hãi, cô cảm giác đó là bóng ma của Katherine quay về và bám lấy cô. Jenny bịt chặt tay và chạy thật nhanh, mặc kệ mọi người đang nhìn mình. Nhưng tiếng nói ấy vẫn bên tai cho tới khi cô nhận ra Katherine đang nói trong đầu mình. 
Lúc đó cô biết bản thân đã mắc bệnh không hề nhẹ. 
Thật trớ trêu, cô cứ ngỡ thoát khỏi gia đình là tự do nhưng đến cuối cùng chính quá khứ là xiềng xích trói chân cô nhiều nhất. 
Đêm nay trời lạnh, nhưng Jenny không vội về nhà. Căn nhà ấy cũng chỉ có mình cô, sự cô quạnh ấy còn lạnh giá hơn ngoài này. Jenny chợt dừng chân, cô nhớ tới cô gái lúc trưa tình cờ gặp. Thoạt đầu Jenny không chú tâm đến cô ta cho tới khi phát hiện cô ấy luôn nhìn mình. Kỳ lạ thay cô không hề khó chịu.
Tuy không nhìn rõ đôi mắt của đối phương nhưng cách cô ta dõi theo Jenny khiến cô cảm thấy dễ chịu. Một ánh nhìn không soi mói, không dò xét nhưng lại dịu dàng. Trong lúc đó  vô thức Jenny xoay người và cười đáp lại.
Giờ khi nghĩ lại Jenny tự hỏi có phải cô gái ấy lại là một ảo ảnh do não cô sản sinh ra?
Vì ở cô gái kia có nét quyền uy, giàu có, mọi thứ từ cô gái ấy hơn hẳn người khác. Một người như vậy liệu có để tâm đến cô? 
Jenny có cảm giác như bản thân đang rơi vào một hố đen, cô không thể bám lấy bất cứ điều gì. 
Trên con phố đông người, cô tự mình bước vào một quán cà phê tự phục vụ. Mua một tách cà phê nóng cô lại bước đi trên đường. Thi thoảng Jenny tự uống một chút cà phê, cảm giác nóng ấm áp phần nào xoa dịu cô, vị cà phê đắng chát khiến cô cảm thấy hài lòng. 
Nhưng cô sựt nhớ, mình đang phải cai cà phê vào đêm, vì dạo gần đây cô khó ngủ nên phải dùng thuốc ngủ. Mà như thế thì không nên uống cà phê. Jenny thở dài nhưng mặc kệ, cô không muốn đến thú vui cuối cùng của bản thân cũng biến mất.
Một chiếc taxi chậm rãi chạy đến, Jenny vẩy tay và lên xe. Khi người tài xế hỏi cô muốn đi đâu, cô đưa địa chỉ nhà nhưng dặn tài xế cứ lái chậm thôi. Cô vẫn cứ muốn kéo dài không về nhà, nhưng dẫu sau cô không thể qua đêm ở ngoài.
Từ trong lớp kính xe cô quan sát mọi cảnh vật, cô hy vọng lòng có thể bình yên. 
Gần nửa tiếng sau chiếc taxi đậu trước nhà Jenny, thanh toán tiền xong cô mở cửa nhà. Bước vào bên trong cô tìm vội vài viên thuốc ngủ. Đến bên giường cô nằm vật xuống và ngủ thiếp đi.
Vẫn còn trên người bộ đồ công sở nhưng Jenny mặc kệ, cô muốn chìm trong giấc ngủ thật nhanh. Ngủ cũng là một cách để né tránh hiện tại.

Cookie Consent
We serve cookies on this site to analyze traffic, remember your preferences, and optimize your experience.
Oops!
It seems there is something wrong with your internet connection. Please connect to the internet and start browsing again.
AdBlock Detected!
We have detected that you are using adblocking plugin in your browser.
The revenue we earn by the advertisements is used to manage this website, we request you to whitelist our website in your adblocking plugin.
Site is Blocked
Sorry! This site is not available in your country.