Vào mục lục để xem chi tiết truyện nhé bạn. Test link

Vân Thư chi luyến - chương 1: Gặp gỡ

Triệt Lạc Vân vận một chiếc váy dạ hội bằng lụa màu trắng, chiếc váy ôm trọn cơ thể cô, tôn lên những đường cong quyến rũ. Mái tóc đen dài được duỗi thẳng khiến gương mặt thêm phần sắc nét.
Dáng người Triệt Lạc Vân không cao, nhưng có thể nói cô rất đẹp. Gương mặt thon gọn và đôi mắt to tròn, đôi môi ửng hồng tự nhiên. Cô thoạt trông như một nữ nhân hoàn hảo, chỉ tiết cô không thể nói chuyện. Triệt Lạc Vân luôn phải dùng thủ ngữ và thông qua Tiểu Hàn phiên dịch cho mọi người. Đó cũng là cách xưa nay cô điều hành Triệt thị.


Đây là buổi dạ tiệc tổng kết một năm của các tập đoàn lớn, các anh hào trong giới tài chính được mời. Không ít trong số đó luôn tìm cách tiếp cận Triệt Lạc Vân, nhưng mỗi khi có ai đó đến gần Tiểu Hàn lại cười mà nói rằng Triệt tổng đang mệt, xin lỗi không thể tiếp chuyện.

Triệt Lạc Vân quả thật đang mệt, ngày cuối năm cô phải lo rất nhiều chuyện, cuối ngày lại phải tham gia tiệc tùng. Mà những nơi như thế này thật không hợp với người thích yên tĩnh như cô.

Từ phía cuối căn phòng, một nữ nhân khí chất đầy cao ngạo, gương mặt thoáng cười như không cười đang nhìn về phía Triệt Lạc Vân. Đó là Tưởng Thư, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Tưởng thị, một nữ nhân luôn có khí thế bức người.


Buổi dạ tiệc hôm nay chính là do khách sạn Tưởng thị tổ chức, cô đưa tay gọi một nam nhân viên phục vụ. Nói nhỏ vài lời với y, y gật đầu ra vẻ hiểu. Tiếp đó Tưởng Thư lấy một mẩu giấy viết vài từ trao cho nam nhân viên phục vụ. Không lâu sau nam nhân viên ấy bước đến phía Triệt Lạc Vân.


Y lễ phép cúi chào và đưa một ly rượu cho Triệt Lạc Vân, cô cầm lấy, trên ly có một mẩu giấy được gắng vào phần thân. Triệt Lạc Vân dùng ngón tay xoay nhẹ đọc chữ. Trên mảnh giấy là nét chữ dứt khoác ghi "mời cô thử loại rượu tôi tự mình làm ra. Ký Tên : Tưởng Thư"


Triệt Lạc Vân không tỏ cảm xúc, nâng ly, ngửi mùi rượu và uống một ngụm nhỏ, cử chỉ tao nhã thể hiện con người được giáo dục rất tốt. Rượu vừa vào miệng, một mùi nồng nàng xông thẳng lên não, hậu vị bỗng ngọt dịu. Triệt Lạc Vân nâng ly rượu lên cao, tỏ ý tán dương. Rồi lấy viết ghi vài từ vào tờ giấy khi nãy, ngụ ý nhờ nam nhân viên phục vụ trao lại cho Tưởng Thư.


Tưởng Thư nhận được mẩu giấy, nét chữ mềm mại ghi "Tôi thích vị ngọt sau đắng. Cảm ơn cô." Đọc mẩu giấy Tưởng Thư khóe miệng như đang cười, ánh mắt nhìn nơi Triệt Lạc Vân vừa ngồi nhưng đã không thấy.


"Nữ nhân đó là ai?"


Tưởng Thư hỏi nam phục vụ, y cúi đầu đáp:


"Đó là Triệt tổng, Triệt lạc Vân của Triệt thị"


Tưởng Thư cầm ly rượu khi nãy Triệt Lạc Vân uống dở, trên ly còn in vết son, miệng đặt cùng một vị trí và uống hết cả ly.


Triệt Lạc Vân rời khỏi buổi tiệc sau khi nhận được tin nhắn, nhân công tại khu công nghiệp trực thuộc Triệt thị đình công. Quản lý ở đó giải quyết không tốt khiến xảy ra tranh chấp, cô không muốn tin tức này loan ra báo chí, lại ngay dịp đầu năm nên lập tức lên xe đi ngay trong đêm. Tiểu Hàn thì không thể cùng cô đi đến đó, cô còn phải về ăn tết cùng gia đình.


Triệt Lạc Vân ngồi xe suốt ba bốn tiếng cũng tới nơi, hai vệ sĩ cao to lực lưỡng mở cửa xe. Triệt Lạc Vân vừa xuống nơi thì đập vào mắt là quang cảnh tan nát, nhân công phẫn nộ, đập được gì thì đập, phá được gì thì phá.


An quản lý thấy Triệt tổng đến, lập tức vội vã tiến lại gần. Triệt Lạc Vân viết một dòng chữ, yêu cầu ông giải thích sự việc. Lão quản lý giải thích nhân công chê tiền thưởng ít, khăng khăng đòi thêm, không được thì nổi loạn.


"Tôi muốn báo sự việc này cho cảnh sát, để họ bắt bớt đám điên này. Triệt tổng nghĩ sao ạ?"


An quản lý nói, vẻ mặt sợ sệt của lão khiến Triệt Lạc Vân chán nản.


Ngón tay nhanh nhẹn ghi vào dòng chữ vào sổ, xoay ra cho lão đọc.


"Tôi đã đến đây, để tôi giải quyết."


"vâng, vâng"


An quản lý chỉ biết cúi đầu, lo sợ đi sau lưng Triệt Lạc Vân. Cô ghi thêm một mẩu giấy và đưa cho một vệ sĩ, người này nhận lệnh lập tức thi hành, chạy vào đám đông hỗn loạn và tìm ra một người cho Triệt Lạc Vân.


Người này tuổi đã độ trung niên, trên trán có vài vết bầm, trông dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. Triệt Lạc Vân khẽ cúi đầu chào, người này ngay lập tức xua tay nói:


"Triệt tổng đừng chào tôi, tôi sao dám nhận."


Triệt Lạc Vân cười trấn an, viết và đưa cho người nhân công trước mặt.


"Tôi là Chu Tam, làm việc ở đây cũng hơn mười năm rồi."


Triệt Lạc Vân lại ghi thêm vài từ.


"Triệt tổng ơi, cô thử nghĩ. Bọn tôi làm cả năm không có tiền thưởng, công xưởng thậm chí còn nợ bọn tôi hai tháng lương. Làm sao không bực tức cho được."


An quản lý từ phía sau lập tức nổi giận. Đến ngay trước mặt Chu Tam.


"Nói xằng, làm gì có chuyện nợ tiền, tự các người ham tiền mà thôi."

xem chương 2 tại đây
--------------------------------



Cookie Consent
We serve cookies on this site to analyze traffic, remember your preferences, and optimize your experience.
Oops!
It seems there is something wrong with your internet connection. Please connect to the internet and start browsing again.
AdBlock Detected!
We have detected that you are using adblocking plugin in your browser.
The revenue we earn by the advertisements is used to manage this website, we request you to whitelist our website in your adblocking plugin.
Site is Blocked
Sorry! This site is not available in your country.